Người Ở Nơi Tịch Lặng

Chương 38: Chương 38: Loli Nổi Giận Rồi! Giận Thật Rồi!




Đếm đi……

Viên Phi Phi mở to mắt nhìn trần nhà.

Hiện giờ trời còn chưa sáng, nhưng Viên Phi Phi đã thức rồi. Nàng nằm yên bất động, liếc mắt qua bên ngó một cái. Trương Bình nằm yên tĩnh bên cạnh nàng, ngủ rất say.

Đếm đi, Viên Phi Phi thầm bảo lòng.

Trước tiên, hôm qua Trương Bình đem nàng tới quán rượu, nàng ôm một tâm trạng muốn tìm trò vui xem, chuốc cho Trương Bình nửa bình rượu.

Sau đó, nàng dắt hắt về nhà, giữa đường còn dám làm ra một trò không tưởng tượng được, sau khi phát hiện hắn quá nặng, đổ lười, đem Trương Bình một thân một mình cứ thế mà vứt ở xó tường, bản thân mình thì lẻn tót tới Kim Lâu, tìm Lăng Hoa chơi.

Sau đó nữa, nàng uống rượu với Lăng Hoa, đang chơi rất sảng khoái, Trương Bình tìm tới cửa, nàng bị Trương Bình lôi đi.

Sau chót……

Trong bóng tối mờ mờ, Viên Phi Phi từ từ nâng bàn tay phải lên, nhìn có vẻ không rõ lắm.

Nàng bỏ một đoạn thời gian rõ lâu để suy nghĩ, xem mảnh ký ức chập chờn kia rốt cuộc có phải là thật không hay là giả, sau cùng, khi trời đã hừng sáng, nàng xác định, chính là sự thật.

Viên Phi Phi nhìn hừng đông lặng lẽ thở dài, trong lòng chỉ còn lại hai chữ.

Tiêu rồi.

Trương Bình vẫn y như ngày thường, giờ Mão thức dậy.

Viên Phi Phi nằm một bên giả chết.

Mãi đến khi Trương Bình cài thắt lưng xong xuôi, đi ra khỏi phòng, Viên Phi Phi mới xốc thân ngồi lên, mau mắn mặc quần áo vào.

“Ui da……” Viên Phi Phi ôm lấy đầu, vẫn còn đau choáng váng do say rượu, tuy nhiên nàng không hơi sức nào đi lo nghĩ chuyện này nữa. Viên Phi Phi buộc đại tóc vào, cẩn thận đẩy cửa hé ra một khe.

Ngoài sân, Trương Bình đang múc nước.

Viên Phi Phi mở cửa, vụt ra sân, Trương Bình vừa ngước mắt lên, nàng đã đoạt xong chiếc gáo từ tay hắn, nhanh nhảu nghiêng người bên lu múc nước.

Múc một hơi bốn, năm gáo nước, sau đó Viên Phi Phi để gáo qua một bên, rút khăn trên vai Trương Bình xuống, vò vò trong chậu nước, vắt ráo, cung kính dâng lên trước mặt Trương Bình.

Trương Bình mặt không mang biểu cảm nhận lấy, nhìn một cái, rồi lau mặt.

“Ông chủ……” Viên Phi Phi tươi cười xoa xoa tay, nói: “Ông chủ, muốn ăn gì, ta đi chuẩn bị.”

Trương Bình lau mặt xong, sau đó bỏ khăn lại vào trong chậu vò sạch.

Viên Phi Phi cười hì hì, nói: “Còn không, để ta đi pha bình trà cho ông?”

Trương Bình lắc đầu, không để ý đến Viên Phi Phi, tự mình đi vào bếp.

Không hiệu nghiệm à …..

Viên Phi Phi nhìn theo bóng lưng Trương Bình vò đầu.

Không hiệu nghiệm……

Viên Phi Phi theo Trương Bình vào bếp, dựa vào khung cửa. Trương Bình lặng lẽ nhóm lửa làm cơm, Viên Phi Phi nhất thời không biết nên nói gì, đành ngậm miệng đứng im nhìn.

Một cảnh trầm mặc khó tránh.

Thật ra ngày thường, Trương Bình cũng chỉ im lặng như vầy. Viên Phi Phi ngắm nhìn sườn mặt của Trương Bình, đầu dựa vào khung cửa.

Trương Bình là một người câm, mãi mãi lặng im không lên tiếng. Thế nhưng sự im lặng của hắn có nhiều dạng, Viên Phi Phi có thể dễ dàng phân biệt được từng loại.

Ví như hiện giờ, nàng biết chắc, cho dù Trương Bình có thể nói chuyện, lúc này đây hắn cũng sẽ câm nín không một lời.

Không biết vì sao, Viên Phi Phi cứ thế đứng nhìn sườn mặt của Trương Bình đang khom lưng xào rau, sau đó, nàng cười.

Cái cảm giác “mình chết chắc rồi” của nguyên buổi sáng đã hoàn toàn biến mất.

Nói trắng ra, nàng vốn chẳng sợ gì Trương Bình.

Viên Phi Phi bước tới, hai tay chống lên bệ bếp, ngó vào trong chảo.

Rau xào, món Trương Bình hay thường làm nhất. Viên Phi Phi cong môi, ô, là phần cho hai người ăn.

“Ông chủ, ta đi ra ngoài đây, hay là ông một mình ăn nhé?”

Lúc lời nói của Viên Phi Phi vừa buông ra, cái sạn đang dùng xào rau của Trương Bình rớt luôn vào trong đám rau kêu “keng,” một chảo rau đang ngon lành bị dằm nát bấy. Viên Phi Phi lại ngước đầu, nhìn Trương Bình đang dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn mình.

Hê.

Viên Phi Phi vội giơ tay lên, “Giỡi thôi giỡn thôi, giỡn một tí thôi mà, ta đương nhiên sẽ ăn ở nhà.”

Trương Bình híp mắt, nhìn vẻ mặt vô cùng thoải mái của Viên Phi Phi, hắn có thể thấy rằng Viên Phi Phi đang đùa. Chẳng qua là lấy hắn ra để đùa.

Trương Bình nhìn ra, Viên Phi Phi đến một chút ăn năn cũng không có, càng thêm tức giận, vẻ mặt tuy không mang biểu cảm, nhưng cái sạn trong tay chém cho rau càng thêm tan nát.

Viên Phi Phi thấy vậy liền thu liễm lại, nhanh nhảu chạy đến phía sau của Trương Bình.

“Ta đi nấu nước pha trà.”

Trương Bình không quay đầu, tiếp tục xào rau.

Viên Phi Phi ngồi xổm dưới đất, vừa nấu nước vừa ngó trộm Trương Bình. Lúc Trương Bình xào xong rau đổ ra đĩa, nàng đứng dậy, chạy lại bốc một cọng rau bỏ vào miệng nhai nhai.

Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, đem đĩa rau tuỳ tiện đặt qua một bên, chuẩn bị tận tình giao lưu với nàng một phen.

Nhưng đang khi tay hắn vừa mới chỉ giơ lên, chưa kịp ra hiệu gì, Viên Phi Phi chợt giang hai cánh tay ôm chầm lấy Trương Bình.

Trương Bình sững người sửng sốt.

Do hai cánh tay của hắn đã giơ lên, thành ra cái ôm này của Viên Phi Phi quả thực là một cú ôm chầm nhào vào lòng. Khuôn mặt nho nhỏ của nàng dán vào ngực của Trương Bình, hai cánh tay ôm quanh thắt lưng của Trương Bình. Lực đạo của cái ôm này không tính là lớn, nhưng cũng không gọi là nhỏ, gọn gàng dứt khoát, rất dễ chịu sảng khoái, nhưng lại không dễ dàng thoát ra được.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, Trương Bình hoàn toàn không kịp phản ứng, cúi thấp đầu, ngây ngốc nhìn Viên Phi Phi. Đập vào mắt hắn là mái tóc đen nhánh của nàng, tóc tai của Viên Phi Phi thường thường không hay chải chuốt, nhưng khá hơn so với của Trương Bình, lúc nào cũng mịn và mượt. Hiện giờ ánh nắng xuyên qua cửa bếp, chiếu lên những sợi tóc của nàng, làm cho chúng ánh lên một màu xam xám bàng bạc, mềm mại khác thường.

Chính vào lúc Trương Bình đang nhìn đến thất thần, Viên Phi Phi bỗng ngẩng đầu, cằm dựa vào người của Trương Bình, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Trương Bình.”

Người đi người ở.

Duyên đến duyên tan.

Một cái nhìn, hồn đi về đâu.

Một tiếng gọi, tâm ma trỗi dậy.

Trương Bình bị sợ điếng người, hắn mạnh tay đẩy một cái——

Lực của tay Trương Bình rất lớn, cú đẩy này đem Viên Phi Phi hất văng ra khỏi cửa bếp. Chân của Viên Phi Phi vướng vào ngạch cửa, “bịch” một cái té ngồi xuống đất.

Viên Phi Phi nào nghĩ Trương Bình sẽ hất nàng ra như vậy, nhất thời đau đến đổ mồ hôi lạnh, mặt thì nghẹn đến đỏ bừng.

Đợi Viên Phi Phi hơi đỡ một chút, bò lồm cồm dậy, phủi mạnh bụi đất dính trên quần áo đi, hung tợn nhìn Trương Bình.

“Ngươi mắc chứng gì——!?”

Trương Bình lúc bấy giờ mới bừng tỉnh, nhìn Viên Phi Phi đang đứng ngoài sân, do dự tiến lên một bước.

“Đừng tới đây!”

Trương Bình tức khắc dừng lại.

Thần sắc của Viên Phi Phi u ám nặng nề.

Đầu óc của Trương Bình rất bộc trực, ngay từ ban đầu Viên Phi Phi đã biết. Ở cùng nhau nhiều năm, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đại biểu cho nghĩa lý gì, nàng đều không cần phải suy đoán. Cú vừa rồi, đích xác là một sự cự tuyệt, thậm chí còn có thể nói, trong năm năm qua giữa nàng và Trương Bình, đây là một sự cự tuyệt rõ ràng đích xác nhất.

Hôm qua những gì nàng làm có thể hơi quá phận một chút, nàng cũng biết Trương Bình thật ra cũng không tức giận gì nhiều, nếu như dỗ dành như vẫn thường làm, sau đó ngoan ngoãn một hai ngày, thì coi như xong. Nhưng sự việc vừa rồi, làm cho nàng hoàn toàn không hiểu được.

“Chơi ta à……”

Ngón tay của Trương Bình co lại, muốn nhấc lên, nhưng đợi hoài một lúc, vẫn không thấy có động tác.

Viên Phi Phi vỗ vỗ đi bụi đất trên tay, xoay người, lạnh nhạt nói: “Ta đi đây, sẽ về muộn.”

Khoảnh khắc Trương Bình trông thấy Viên Phi Phi quay đầu đi ấy, hắn mở miệng. Nhưng mãi cho đến khi Viên Phi Phi từ trong sân đi ra khỏi cổng, hắn hoàn toàn không biết bản thân phải làm gì.

Gọi nàng?

Kêu nàng?

Dùng cái miệng này…….

Trương Bình cắn chặt răng, dựa lưng vào bệ bếp, chầm chậm nhắm mắt lại.

Viên Phi Phi ra khỏi cửa chạy thẳng đến ngõ Đồng La của khu Phố Bắc, trước khi đến đầu ngõ, nàng tuỳ tiện nhặt một khúc gậy cầm lăm lăm trong tay. Trong ngõ, có lác đác kẻ ăn xin, Viên Phi Phi cầm khúc gậy đi một mạch đến thẳng sau một bóng lưng.

“Này này……” Những tên ăn mày khác trông thấy nàng đều tản ra thật xa.

Viên Phi Phi đi cho đến khi còn cách bóng lưng kia quãng ba bước, không nói thêm lời nào, nhè vào đầu của kẻ đó mà đập xuống.

“Á——!” Một tên ăn mày con vừa bước vào ngõ hẻm ngay lúc ấy trông thấy Viên Phi Phi cầm gậy giơ lên, sợ đến nỗi hét lên một tiếng. Kẻ ăn mày kia phản xạ tương đối nhanh, tiếng hét kia vừa vang lên, hắn đã gập người qua một bên, trốn được một gậy.

Viên Phi Phi trở tay tiếp tục đâm tới, tên ăn mày không kịp bò dậy, ôm lấy đầu, bị Viên Phi Phi nện thẳng lên cánh tay.

“!”

Tên ăn mày thân hình gầy gò, chịu không nổi đòn, cả người cuộn lại chịu đau.

Viên Phi Phi sắc mặt bình đạm, ra tay tàn nhẫn, không một chút do dự, đập tất cả là mười gậy rồi mới dừng. Nàng vứt gậy qua một bên, nhìn Tám Chó đang co ro dưới đất, thấp giọng nói:

“Một tiếng cũng không kêu, coi như ngươi có khí cốt.”

Tám Chó cúi thấp đầu, từ từ bò dậy từ dưới đất, thổi thổi chỗ bị trầy rách trên bả vai.

“Ngươi tới rồi.”

Viên Phi Phi đánh người xong, làm như chẳng có gì xảy ra, ngồi xuống đất. Tám Chó cũng không hề có một chút ý định trả đòn, co đầu gối lên, ngồi xuống đối diện với Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi nhìn hắn, “Nói đi.”

Tám Chó vuốt vuốt mũi, lầm bầm: “Là ta lỡ lời, ngươi đánh ta ta ráng chịu.”

“Ha,” Viên Phi Phi cười lạnh một tiếng, nói” “Lỡ lời? Ngươi coi ta là ngốc à.”

Tám Chó không nói không rằng, rũ đầu ngồi một bên.

Viên Phi Phi dựa vào bức tường sau lưng, bình thản nói: “Ta không phải chỉ nói với ngươi có một lần, chuyện ta đi Kim Lâu không thể để cho Trương Bình biết. Giờ đây ông ấy không những biết Kim Lâu, còn biết cả mặt Lăng Hoa rồi. Tám Chó, cái lỡ lời này của người quá ư trọn vẹn.”

Chân của Tám Chó giựt giựt, hai cẳng của hắn đen thùi dơ bẩn, đã lâu ngày chưa tắm rửa. Chân trái đã từng bị thương, ngày trước đắc tội với kẻ ác nhà quyền thế, bàn chân bị người ta đập nát, móng chân bị rút đi hết ba cái, sau đó Viên Phi Phi phải tốn không biết bao nhiêu công tìm thuốc trị thương mang về mới có thể giữ lại cái chân, nhưng cũng bị tật, đi đường không khỏi khập khiễng.

“Ta chỉ bảo ngươi đưa Trương Bình về, tại sao lại nhiều lời.”

“Hắn hỏi ngươi đi đâu.”

“À, ta còn không biết con người ngươi lại chính trực như vậy, hỏi gì nói đó.”

Tám Chó nhìn đá vụn dưới đất trước mặt, không biết đang nghĩ gì.

“Vì Bùi Vân sao.”

Tám Chó ngẩng phắt đầu lên.

Viên Phi Phi lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt mang không biết bao nhiêu là lạnh nhạt.

“Ngươi không muốn ta đi tới chỗ Bùi Vân, đúng không.”

Tám Chó nhìn qua một bên, “Ờ…….”

Viên Phi Phi nhìn một hồi, thở dài, nói: “Ta biết, ngươi không thích Bùi Vân……”

“Hừ.” Tám Chó lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt u ám.

Viên Phi Phi đau đầu kinh khủng.

Không chỉ có mình Tám Chó không ưa Bùi Vân, Bùi Vân đối với Tám Chó lại càng không coi ra gì.

Kỳ thực nếu nói ra, Tám Chó đối với Bùi Vân là có ơn cứu mạng, ngày xưa lúc còn đi học, Bùi Vân và bạn học xảy ra xích mích, gặp xui xẻo, là Viên Phi Phi và Tám Chó cùng nhau cứu hắn về. Chỉ tội khi ấy Bùi Vân do hoảng sợ chấn kinh, vốn không nhớ loại người như Tám Chó.

Đến khi sau này gặp lại, thì thảm khỏi phải nói.

Tám Chó là một kẻ ăn xin, cũng coi như một nửa giang hồ, không quyền không thế lại càng không tiền, có lúc đói quá đâm liều, khó tránh được việc đi làm mấy trò tiểu nhân vụng trộm đáng khinh.

Chính là lần chân hắn bị thương ấy, Tám Chó đi trộm đồ không thành công, bị người ta đánh cho gần chết. Viên Phi Phi phí bao nhiêu sức cứu trị cho hắn, bao nhiêu tiền ngày thường tích góp lại đều dùng sạch vào lần đó mua thuốc men, nhưng vẫn không đủ như cũ. Khó được một khi nàng tìm Bùi Vân mượn tiền, Bùi Vân vui mừng đưa, sau đó lúc phát hiện ra là nàng mượn tiền để cứu một tên ăn mày vì ăn cắp đồ mà bị đánh, Bùi Vân vô cùng giận dữ.

Bùi Vân từ nhỏ đã được dạy dỗ rất truyền thống, huống chi có một số lý do khác, đâm ra rất căm ghét dân giang hồ, cho nên, hắn đối với Tám Chó không có một chút thiện cảm.

“Tên nguỵ quân tử đáng chém ngàn đao……” Tám Chó mặt nhìn đất, lạnh lùng nói, “Ngươi cứ đi gặp hắn, chung quy sẽ có ngày rước hoạ vào thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.