Lăng Hoa là ai?
Trương Bình vẫn chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nhìn qua Tám Chó đầy nghi hoặc. Tám Chó rũ đầu, nói với hoa nương: “Ông ấy muốn tìm Lăng Hoa cô nương.”
Hoa nương nhướn một chân mày, giọng nói mềm mỏng, “Lăng Hoa cô nương hiện giờ đang là người đắt khách nhất Lầu, không dễ dàng nói muốn gặp là gặp được.”
Tám Chó “ừ ừ” hai tiếng, nói: “Ông chủ của chúng ta có bạc, cũng có thể đợi.”
Hoa nương nhìn nhìn Trương Bình, lại nhìn nhìn Tám Chó, chỉ cảm thấy cái cặp này trông kỳ quái khôn tả. Nàng ta thản nhiên nói: “Vậy thì xin mời hai vị khách vào trong Lầu ngồi một chốc, chúng ta sẽ sai người đi hỏi ý của Lăng Hoa cô nương ra sao.”
Nói đoạn, hoa nương không ngó ngàng đến hai người bọn họ nữa, xoay mình đi vào trong.
Ánh mắt trũng sâu của Tám Chó dõi theo bóng hình ngúng nguẩy của hoa nương, lơ đãng nói: “Tiện chủng chốn thanh lâu mà cũng có ý để hỏi, ha.”
Hắn quay đầu về hướng Trương Bình, nói: “Ông chủ Trương, ông tạm thời đợi một chốc, ả ta nhất định sẽ đem ông lên lầu.”
Trương Bình mãi đến bây giờ vẫn như đi trong sương mù, Tám Chó lại nói: “Lăng Hoa là bạn của Viên Phi Phi.”
Trương Bình trầm ánh mắt, bạn? Bạn là người trong chốn lầu xanh?
Tám Chó: “Họ quen biết nhau đã khá lâu rồi, nếu không có gì sai sót, nàng nhất định là ở chỗ này, ông vào trong Lầu đợi một chút, con không thể vào được.”
Trương Bình nhìn Tám Chó, mặt mũi của Tám Chó ẩn dưới lớp giẻ trùm đầu dày đặc.
Tám Chó thoáng cười, nói: “Ông chủ Trương, con xin cáo lui trước.”
Trương Bình kéo nhẹ vai của Tám Chó, Tám Chó ngẩng đầu, Trương Bình nhìn hắn với vẻ mặt bình lặng. Tám Chó chỉ liếc một mắt, liền cúi đầu.
“Ông chủ Trương không cần cảm ơn, sau này nếu có gì cần sai bảo, xin cứ nói con biết là được.”
Tám Chó đi rồi, vẻ mặt Trương Bình lại trầm xuống, hắn nhìn quang cảnh oanh ca yến vũ trong lầu các màu vàng kim này, trong lòng tuy vô cùng không muốn bước chân vào, nhưng khổ nỗi trong nhà có một con mèo núi hoang không ngoan ngoãn, sểnh ra một chút là đã chạy lung tung mất dạng.
Bước vào trong Kim Lâu là một căn phòng rộng thênh thang sáng chói, tám góc phòng đều treo đèn lồng đỏ rực. Trên hành lang của tầng trên treo mười mấy sợi dây rắn chắc, cột lại một quả cầu cực đại treo ở giữa sảnh.
Trong sảnh có mười mấy chiếc bàn con, trên bàn phủ khăn sa mỏng màu đỏ. Trương Bình tìm một góc phía ngoài ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai tay hơi nắm thành quyền, đặt ngay ngắn trên đùi.
Hắn nhìn một vòng, hoa nương trang điểm diêm dúa, đầy tớ co đầu rụt cổ, còn có một đám khách phong lưu dâm loạn khí hư xanh xao.
Trương Bình chỉ cần nghĩ đến Viên Phi Phi trà trộn vào trong đám người này, liền cảm thấy máu trong lồng ngực sôi sùng sục, không nhịn được kích động muốn lật bàn.
Hắn hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt, dời ánh mắt đến một chiếc bình hoa nho nhỏ tinh tế đặt trên bàn, trong bình hoa ấy có cắm một cành hoa đào dài, có vài đoá hoa đã nở trên cành, hồng hồng mềm mại.
Hắn ngồi cả một canh giờ cũng không thấy hoa nương trước đó quay trở lại. Trương Bình biết phen này hắn lại bị vứt qua một bên rồi, hắn xoay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa.
Trăng đã lên cao, đã qua canh hai.
Trương Bình xắn tay áo lên, chậm rãi đứng dậy. Người trong sảnh tới lui liên tục, không ai để ý đến hắn. Trương Bình tìm tới cầu thang, lên tầng trên. Lầu hai có một khúc hành lang dài, quây lại thành một vòng tròn, Trương Bình nhìn sơ qua, đại khái có mười mấy gian phòng.
Lúc còn đang đứng ở trên lầu, có một kẻ ăn mặc như thư sinh, ôm hoa nương, luý tuỷ lảo đảo xông tới.
“Chao ôi chao ôi, chủ nhân ngài nhẹ một chút.” Hoa nương kẹp y cũng không sao đỡ y thẳng lên được.
Đang lúc y sắp sửa đổ xuống đất, Trương Bình liền thò một tay ra, chụp lấy bả vai của thư sinh, sau đó dùng sức nhấc lên, thư sinh nhờ vậy mà được vực lên lại.
“Oẹ……” Thư sinh uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng, bị lôi lên thả xuống giằng co một hồi, trong bụng cuồn cuộn, nôn thẳng ra.
“Á á á…….” Hoa nương thấy thư sinh nôn ra, rối rít tránh, gọi đầy tớ đến dọn dẹp.
Trương Bình không muốn đứng lâu thêm chút nào, buông thư sinh ra để tiến tới.
Hoa nương kia ôm lấy cánh tay của Trương Bình.
“Vị chủ nhân này sao lại tự mình đi lên tới lầu rồi, không tìm ai bầu bạn?”
Trương Bình mất kiên nhẫn, muốn rút cánh tay ra, hoa nương nhìn mặt mà đoán ý, tự động buông tay, vỗ vỗ vào cánh cửa bên người, nói: “Vị chủ nhân này, nếu như chưa thấy ai vừa ý, tới chỗ của nô gia được không.”
Nàng chỉ vào một bảng tên nho nhỏ nằm lẫn trong những dải lụa nhiều màu. Trương Bình thản nhiên liếc một cái, trên mặt bảng tên có ghi hai chữ.
Lục My
“Nô tiện tên Lục My, mong chủ nhân dừng chân chiếu cố.”
Trương Bình nhìn bảng tên ấy, không tỏ ý gì, xoay người rời đi.
Liên tiếp mấy phòng sau đó, trên các cánh cửa đều treo bảng tên, viết đủ thứ tên. Trương Bình hiểu ra là tên trên bảng thuộc về chủ nhân của mỗi gian phòng, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng đi đến một gian phòng sau chót.
Gian phòng này trên cửa có đính qua nhiều dải lụa, thoạt nhìn không thấy bảng tên. Trương Bình nhấc tay vén dải lụa lên. Phía dưới co một tấm biển nho nhỏ, trên đó có viết hai chữ nhỏ xinh xắn —— Lăng Hoa.
Lúc Trương Bình trông thấy hai chữ này, không một chút chần chừ, vung tay lên, cửa mở toang!
Bên trong phòng, Viên Phi Phi và Lăng Hoa đang đùa giỡn vô cùng thoải mái.
Hôm qua Lăng Hoa vừa mới hầu hạ hai vị thiếu gia họ Khuất suốt một đêm, hôm nay không tiếp được bất kỳ khách nhân nào nữa, hiếm khi có được một bữa rảnh rỗi. Viên Phi Phi cũng chỉ mới ghé hồi trưa, hai ngươi cùng nhau trong phòng ăn ăn uống uống, ồn ào cả một buổi chiều.
Phòng của Lăng Hoa không thiếu đồ chơi do khách ban thưởng, quý giá vô cùng, ngoài ra còn có không ít những món kì lạ mới mẻ, Viên Phi Phi lượm một một cái xoắn hoa lên, đặt trong chiếc đĩa ngọc phỉ thuý để nó xoay xoay.
Lúc ban trưa khi Viên Phi Phi ghé mang theo một thân toàn hơi rượu, khiến cho Lăng Hoa cũng thèm rượu. Nàng ta sai Đậu Nha đi tiệm rượu mua về một chum rượu ngon, bắt đầu uống cùng Viên Phi Phi.
Đêm xuống, hai người đã say, Lăng Hoa nóng chịu hết nổi, cởi cởi một hồi, cuối cùng chỉ còn lại một tầng sa y mỏng manh.
Viên Phi Phi ngồi trước bàn, ngắm chiếc xoắn hoa đến ngây người, chốc chốc lại nấc cụt. Lăng Hoa kéo một chiếc ghế đế ngồi sau lưng nàng, ôm lấy eo của Viên Phi Phi, mặt áp lên lưng nàng cọ tới cọ lui.
“Phi Phi, nếu ngươi mà là đàn ông thì tốt biết mấy……”
Viên Phi Phi mờ mờ mịt mịt, “Ta là đàn ông thì ngươi tính làm gì.”
Cằm của Lăng Hoa đặt trên bả vai của Viên Phi Phi, cười ngọt ngào, nói: “Nếu ngươi mà là đàn ông, ta sẽ cho ngươi sướng sướng……”
Viên Phi Phi xoay đầu, nhìn Lăng Hoa gần trong gang tấc, ánh mắt không khỏi hạ xuống, trông thấy vết thương vẫn đang còn đỏ tấy ở vùng xương quai xanh của nàng ta.
“Ta nói này……” Viên Phi Phi chống đầu, bình đạm nói: “Ngươi nuốt trôi sao.”
Lăng Hoa tưởng nàng đang chỉ bản thân của nàng(vpp), sấn tới một cái, dán vào tai của Viên Phi Phi.
“Ngươi chỉ nặng có vài cân, đây là xem thường ta sao……”
“Không phải, ta là đang nói ——“
Đúng vào lúc Viên Phi Phi xoa xoa đầu, đang nghĩ làm sao để nói cho rõ ràng, cửa ầm một cái bị hất tung ra.
Viên Phi Phi và Lăng Hoa sợ nhảy dựng lên, tuy nhiên kẻ say rượu cũng có cái lợi của kẻ say rượu, chính là phản ứng sẽ chậm hơn bình thường rất nhiều, cho nên hai người bị doạ sợ một phen xong, cũng chỉ khựng lại trong giây lát, sau đó các nàng lại quay qua nhìn hướng cửa phòng.
Bên ngoài, Trương Bình một tay nắm khung cửa, mặt mũi u ám nhìn hai người trong phòng.
Lăng Hoa còn đang nửa ôm nửa dán lên người Viên Phi Phi, nàng không biết mặt Trương Bình, mắt quét một cái từ trên xuống dưới đem toàn thân Trương Bình ngó sạch sẽ. Quét qua lồng ngực dày rộng của Trương Bình, vùng eo rắn chắc, còn có đôi chân dài mạnh khoẻ dưới lớp áo trường bào, ánh mắt không khỏi loé lên một tia tán thưởng.
Nàng ta trở mình, dựa vào lưng của Viên Phi Phi, đôi mắt lim dim nhìn Trương Bình, nhẹ nhàng nói:
“Tới đi ……”
Trương Bình đập thật mạnh vào khung cửa.
“Ớ?”
Viên Phi Phi coi như đã tỉnh một chút, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn người đứng ở khung cửa.
“……Ông chủ?”
“Ô, làm sao tìm được tới chỗ này rồi……” Viên Phi Phi bỏ ngón tay trỏ vào miệng, cắn cắn, nói: “A……thật khéo.”
Trương Bình híp mắt lại.
Ngày thường vào những lúc như thế này, Viên Phi Phi khẳng định đã sớm phát hiện ra Trương Bình đang giận dữ đến cực điểm rồi. Chỉ là hiện giờ nàng uống rượu nguyên ngày, đầu óc là một mớ hỗn độn, nói chuyện cũng phải gắng gượng, đừng nói gì đến suy nghĩ.
Lăng Hoa nghiêng đầu, ghé vào Viên Phi Phi.
“Ồ? Phi Phi …… Ngươi biết hắn?”
Viên Phi Phi Viên Phi Phi xoay qua nhìn Lăng Hoa, “Ờ, biết.”
Lăng Hoa ôm Viên Phi Phi, thì thầm: “Biết đâu ra một người đàn ông cường tráng…… Vì sao chưa từng nói với ta.”
Viên Phi Phi cười hì hì nói: “Biết rất lâu rồi.”
Trương Bình không cách nào nhẫn nhịn nữa, tiến lên hai bước, nắm chặt lấy cánh tay của Viên Phi Phi, không giải thích gì cả nhấc bổng nàng lên. Hắn chẳng kiêng nể gì Lăng Hoa, sau khi nhấc Viên Phi Phi lên, Lăng Hoa bị ngã bịch ra sau.
“A A” Lăng Hoa ôm mông, mặt mếu máo nói: “Chủ nhân, ngài thật là nặng tay…….”
Nàng ta đang say, mặt hây hây đỏ, đôi mắt long lanh sóng nước, đầu my khẽ nhíu, trông như sắp khóc.
Viên Phi Phi bị Trương Bình kéo đi, cả người vắt trên tay hắn, nàng nhìn thoáng qua Lăng Hoa ở dưới đất, nói với Trương Bình: “Ông làm nàng ta khóc rồi……”
Trương Bình khựng lại, nhìn về hướng Lăng Hoa một cái, Lăng Hoa từ dưới đất nhếch mắt nhìn Trương Bình, vẻ mặt rưng rưng.
Viên Phi Phi nghiêng đầu nói với Trương Bình, “Ông chủ, ông sao lại có thể đối xử với phụ nữ như vậy……”
Trương Bình ngón tay bấm chặt, vẻ mặt phức tạp nhìn Viên Phi Phi.
“Ơ……” Lăng Hoa bò vài bước ở dưới đất, ôm ngay lấy váy quần của Viên Phi Phi.
“Chủ nhân, làm gì thế, trả lại ta……”
Trương Bình khẽ dùng sức, đem chân của Viên Phi Phi từ tay của Lăng Hoa kéo ra.
“Ô ô.” Chân của Viên Phi Phi rời khỏi mặt đất huơ huơ trong không trung.
Trương Bình giơ nàng cao lên, ngửi thấy miệng nàng nồng nặc mùi rượu, hắn chau mày, biết tình trạng của Viên Phi Phi hiện giờ suy nghĩ đã không tỉnh táo. Hắn nhìn Lăng Hoa cũng đang say luý tuý y chang, bế bổng Viên Phi Phi lên.
“Ối ối, chủ nhân……”
Lăng Hoa vẫn còn đang ở phía sau kêu réo vẫy tay, Trương Bình đã xoay người ra khỏi cửa.
Lăng Hoa nhìn theo bóng của hai người, thò hai cánh tay bám vào bàn đứng dậy, thở ra một hơi thật dài.
“Ôi…… Đâu ra một người đàn ông trông khó tính thế……”
Ở bên kia, Trương Bình ôm Viên Phi Phi đi một mạch ra khỏi cửa Lầu, không hề dừng lại một giây.
Bước chân của Trương Bình rất lớn, đi rất nhanh, xốc nảy một hồi Viên Phi Phi suýt nữa nôn hết ra.
“Ô ô ô!” Ruột gan của nàng cuồn cuộn, nhè nhẹ đập vào vai của Trương Bình. “Thả xuống! Thả ta xuống!”
Trương Bình một bụng tức giận nãy giờ chưa có chỗ tuôn, coi tiếng Viên Phi Phi kêu la oai oái như không nghe thấy, không hề dừng bước mà tiến.
“Sắp nôn ra rồi ——!”
Trương Bình hít sâu một hơi, đổi tư thế, đem Viên Phi Phi vác trên vai, sau đó tiếp tục đi về nhà.
Viên Phi Phi vùng vẫy chân tay một lúc không thấy Trương Bình có phản ứng gì, cuối cùng rút gân não, vung tay nhắm vô mặt Trương Bình tát ngay một cái.
“Bốp ——!!!”
“Ô……”
Đêm mùa hạ giờ tí canh ba, không có bất cứ âm thanh nào vang vọng hơn.