Trên xe,không ai nói với ai câu nào,mà có gì để nói,anh lạnh lùng không biết quan tâm người,cô thì bị cái vẻ lạnh lùng chết người của anh làm sợ.Sau 15 phít đi xe với tốc độ châm nhất có thể(140km/h),hai người dừng ở shop thời trang Tâm Týt Clover(^^••^^).
-Kính chào quý khách_Cái chị nhân viên đứng ở cửa mặt lạnh tanh cúi gập người chào đón khách rồi lại tư thế ban đầu như chưa có gì sảy ra.
-Em muốn mua gì?_Anh bất giác lên tiếng làm cô giật mình,tay vỗ ngực thùm thụp,chỉ sợ bị thót tim mà chết
-Anh có thể hay không đừng làm người khắc giật mình_Cô lườm anh một cái rồi tự đi chọn đồ cho mình,miệng anh vô ý cười một cái như không,bqo người đi qua phải dừng 3s để thưởng thức nụ cười hiếm gặp của chủ tịch cao lãnh Diệp Hán Khanh.Sau 1 tiếng vật vã chọn đồ cho cơ thể nhỏ bé của cô thì cuối cùng hqi người cũng có thể chọn được 1 chiếc váy liền dài màu xanh lam , vài chiếc áo phông và vài chiếc quần đùi
-Anh bị làm sao không,tôi nói ở nhà tôi vẫn còn quần áo mà_Cô phụng phịu xách túi đồ ra xe,lòng ấm ức vì tiếng nói của mình không có tác dụng
-Nếu em muốn,tôi lập tức ném đi_Anh lạnh giọng trừng mắt cô,có phải hay không cô quá tiết kiệm đi
-Sí_Cô liếc anh một cái rồi vòng qua bên kia mở cửa đi vào xe,chả thèm nói gì với anh,anh thấy bộ dáng tức giận của cô có phần tức cười nhưng chỉ bụm miệng cười khẽ......