Anh quả thật không quan tâm, cầm tay của cô dùng sức đánh chính mình,
Thiên Tình nhìn bộ dáng mỉm cười của anh, trong lòng cảm thấy càng yêu
anh hơn. Bọn họ chia cách mất mười lăm năm, có bao nhiêu lời muốn nói,
sao có thời gian lãng phí những chuyện không đâu!
"Anh ngốc thế! Anh thật ngu ngốc! Mộ Cẩn Hiên, sau mười lăm năm chỉ số
thông minh của anh như thế nào không tăng lên ngược lại còn giảm đi!"
nước mắt Thiên Tình lộp bộp rơi xuống, cô rút tay của mình ra, rồi lại
vuốt ve bên gò má hằn vết sưng đỏ, đau lòng khóc mãi: "Sao anh không
tránh, có đau hay không?. . . . . ."
"Không đau, thật không đau, em đừng khóc, Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn
Hiên nhìn cô lo lắng, cuống quít nắm lấy tay cô lắc đầu liên tục.
Thiên Tình cắn môi nhìn anh, mới đầu cô cho là anh đã thay đổi, nhưng
bây giờ cô phát hiện, căn bản anh không hề thay đổi. Anh vẫn là anh Cẩn
Hiên trong trí nhớ của cô, anh Cẩn Hiên vì cô khóc nhè mà sốt ruột lo
lắng.
"Mộ Cẩn Hiên, em yêu anh." Cô chợt bật thốt lên, thoải mái nhìn lại anh. Nhìn anh kinh ngạc trợn to hai mắt, cô không khỏi le lưỡi, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, rực rỡ cười một tiếng: "Đúng, anh không nghe lầm, em yêu anh, em chỉ nói một lần ba chữ này, cho nên, anh phải ghi nhớ mãi mãi
trong lòng, vĩnh viễn không được quên."
Mộ Cẩn Hiên nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn đến chói mắt của cô, thiếu chút nữa anh mất khống chế ôm lấy cô, nói cho cô biết, Thiên Tình, anh
cũng yêu em.
Thế nhưng anh chỉ gật đầu một cái: "Anh sẽ nhớ kỹ."
Thiên Tình nghe câu trả lời của anh, nụ cười càng phát ra rực rỡ hơn,
chỉ là Mộ Cẩn Hiên không nhìn thấy đáy mắt cô chợt tối đi, cái mà cô
muốn nghe, không phải là câu nói này, mà là anh cũng yêu em.
"Đi thôi." Anh kéo tay của cô, quay mặt lại thấy bóng dáng phóng viên
cách đó không xa, không khỏi xấu xa cười một tiếng, kéo tay của cô vài
bước nhảy xuống nền đường, bởi vì là vùng ngoại ô, cách đó không xa là
một đường hầm xe lửa. Hai người nắm tay chạy thật nhanh, cho đến khi
chạy qua đường ray, chỉ chốc lát sau, một đoàn xe lửa ầm ầm lao đến, hai người cũng không né tránh, chỉ bịt chặt lỗ tai lại, dựa vào nhau cười
ầm ĩ, cơn gió mãnh liệt thổi mái tóc Thiên Tình bay tán loạn, giống như
rong biển bay múa đầy trời. . . . . .
Cho đến khi đoàn xe lửa thật dài mất hút trong đường hầm, Thiên Tình mới cau mày bỏ tay ra khỏi lỗ tai: "Đầu em đau quá!"
Cô nói thật lớn tiếng, Mộ Cẩn Hiên không khỏi bật cười: "Xe lửa đi qua rồi, em không cần nói lớn tiếng thế!"
"Anh cũng lớn tiếng đấy thôi!" Thiên Tình chỉ vào anh, nở nụ cười ha ha, mất hồi lâu Mộ Cẩn Hiên mới phản ứng kịp,chỉ mĩm cười.
Thiên tình nắm tay anh, bắt đầu bước từng bước dọc theo ray đi về phía
trước, làn váy của cô bị gió thổi bay nhẹ lên, hai bên đường ray không
xa là dây leo cỏ xanh, chen lẫn có đủ các loại hoa dại. Thiên Tình cứ
bước đi, dường như không thấy mệt không muốn dừng lại, Mộ Cẩn Hiên nắm
tay cô cũng không nói không rằng.
Quần áo hai người bọn họ mặc đều màu trắng, nhìn xa xa quả nhiên là một đôi trời đất tạo nên.
"Khi em lớn lên một chút, lúc học trung học đệ nhất cấp, hay xem phim
trên ti vi, trong phim nữ chính cũng để nam chính nắm tay như em và anh bây giờ vậy, đi dọc theo đường ray không có điểm dừng, giống như tình
yêu mãi mãi vĩnh hằng. Lúc ấy suốt ngày em ảo tưởng rồi có một ngày có
thể cùng anh nắm tay nhau đi như vậy, giấc mộng này bắt đầu từ năm mười
ba tuổi đến nay qua chín năm rồi, cuối cùng cũng thực hiện được."
Giọng nói Thiên Tình chợt dừng lại, cô nghẹn ngào nói, nước mắt rơi thật nhiều, phải, cô vừa thấy anh Cẩn Hiên của cô liền trở thành người hay
mít ướt.
Mộ Cẩn Hiên không biết nên nói gì, bây giờ nói quá nhiều lời ngon tiếng
ngọt, thì ngày sau lại càng tổn thương người nhiều hơn, anh đành duy trì trầm mặc.
"Anh Cẩn Hiên, em là người cố chấp, từ năm tuổi em đã thích anh, cho tới bây giờ hai mươi hai tuổi, em vẫn thích anh, nếu như năm 2012 thế giới
không bị hủy diệt, em vẫn luôn luôn yêu thích anh, còn anh thì sao? Anh
Cẩn Hiên có giống như bây giờ nắm tay của em, vẫn một mực đi mãi sao?"
Cô nghiêng mặt hỏi anh, hàng mi dài cơ hồ dính vào trên da thịt của anh, Mộ Cẩn Hiên cầm ngón tay của nàng chợt căng thẳng, trên mặt anh từ từ
tràn ra nụ cười tuyệt vọng: "Thiên Tình, anh không biết nên trả lời em
như thế nào...em cũng nhìn thấy, anh có vị hôn thê sắp kết hôn, anh có
thể vì em, hoãn hôn lễ một lần, hai lần, nhưng anh tránh không khỏi lần
thứ ba, lần thứ tư. . . . . ."
"Tại sao anh phải kết hôn với cô ấy? Anh yêu cô ấy sao?" Thiên Tình khổ
sở tim như bị dao cắt, dạ dày quặn lên từng cơn đau, cô cố chịu cơn đau, sắc hồng trên mặt từ từ mất đi, trở thành trắng bệch.
"Anh quen cô ấy đã ba năm, tim của anh cũng không phải làm bằng đá." Mộ
Cẩn Hiên không trả lời thẳng vào trọng tâm, anh cúi đầu, nói một câu nhẹ nhàng như vậy.
"Em hiểu, nói cách khác, cô ấy cũng có một vị trí trong lòng anh, đúng
không? Ba năm tình cảm giữa anh và cô ấy , anh không dứt bỏ được, không thể nào có lỗi với cô ấy, nhất định anh phải cưới cô ấy để bồi thường,
nếu vậy em yêu anh mười lăm năm tính là gì? Không sánh bằng tình cảm ba
năm của anh và cô ấy sao? Trong khi em khờ dại ngu ngốc chờ anh, thì anh đang cùng người khác ân ân ái ái, anh đã sớm quên mất người tên Thân
Thiên Tình này rồi phải không?"
"Thiên Tình, anh không biết em vẫn một mực chờ đợi anh. . . . . .Anh cho rằng, cho rằng. . . . . ."
"Anh cho rằng cái gì?" Thiên Tình lau nước mắt thật nhanh, cô cố chấp
cười lên: "Anh cho rằng em giống như anh thay lòng đổi dạ phải không?
Anh cho rằng em giống như anh đem lời hứa lúc đó vứt đi thật sao? Anh
cho rằng, trên thế gian này không có cô gái nào ngu ngốc như vậy đúng
không?"
"Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn cô, trong đôi mắt ẩn chứa đau xót.
"Anh không cần dùng loại ánh mắt này nhìn em." Thiên Tình cười ha ha, cố gắng kềm chế nước mắt trào ra: "Anh nhìn em như vậy, em sẽ thấy mình
rất đáng thương."
"Thiên Tình. . ." Anh vẫn nhẹ nhàng kêu tên cô, đáy mắt tràn ngập đau thương.
"Anh trừ gọi tên em, còn có thể làm cái gì?" Thiên Tình nhìn anh cười lạnh: "Anh và Âu Tử Di, đã phát sinh quan hệ đúng không?"
Thiên Tình trực tiếp hỏi thẳng, mắt cũng không nháy nhìn vẻ mặt của anh. Anh hơi kinh ngạc, đáy mắt thoáng qua một vẻ bối rối, không lắc đầu,
cũng không gật đầu.
"Xem ra là đúng sự thật, không trách được." Thiên Tình nhẹ nhàng gật gật đầu: "Một người bạn thanh mai trúc mã hư ảo đã bị loại bỏ ra khỏi trí
nhớ, sao có thể so được với người lấy thân báo đáp an ủi tại thời điểm
anh tràn đầy nhiệt huyết ?"
"Thiên Tình, em đừng nói như vậy. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên không thích
nghe giọng điệu châm chọc của cô, không khỏi cau mày, đưa tay ra cầm tay của cô: "Thiên Tình, em đừng như vậy, em đã trưởng thành rồi không còn
là một đứa bé, không nên như vậy. . . . . ."
"Em tình nguyện mình vẫn là đứa bé, em tình nguyện mình vẫn mới năm
tuổi, còn anh bảy tuổi, như vậy em có thể ngày ngày có anh, chỉ chơi
cùng anh, anh cũng sẽ không có người phụ nữ khác, Mộ Cẩn Hiên, em hận
anh, em hận anh, anh có biết hay không. . . . . . Em nhớ anh bao nhiêu
năm thì bây giờ hận anh bấy nhiêu, em không muốn anh kết hôn, không muốn anh gặp người phụ nữ khác, không cho anh nhìn người phụ nữ nào khác,
anh là của em, anh chính là của em!"
Thiên Tình vừa kêu khóc vừa đột nhiên mở vạt áo trước ngực mình, cô cầm
lấy tay Mộ Cẩn Hiên đặt vào ngực mình: "Không phải cô ấy và anh phát
sinh quan hệ rồi sao? Nếu như anh đã ngủ với cô ấy sẽ phải chịu trách
nhiệm, vậy bây giờ anh chạm vào em rồi, anh cũng phải chịu trách nhiệm!"
Mộ Cẩn Hiên vừa chạm vào đến phần mềm mại đội lên kia, huyết dịch cả
người dường như lập tức sôi trào, trong đầu vang lên ong ong, bàn tay
dán sát vào thân thể của cô khi đó như bị hút chặt vào không thể di
chuyển.
"Anh Cẩn Hiên, anh muốn em đi. . . . . ." Thiên Tình nhẹ nhàng đến gần
anh, cô đứng trên đường ray, thân hình cao hơn anh một chút, cô giữ chặt cổ anh kéo lại gần trong ngực mình, hơi thở của anh phả đầy trước ngực
cô nóng rực, chóp mũi anh chạm vào chỗ đầy đặn của cô, Thiên Tình nhẹ
nhàng nhắm mắt lại, cô nỉ non, tựa hồ cảm giác như vậy cũng là hạnh
phúc, ôm, hôn, tất cả thân thể của mình đều cho người đàn ông mình
thích, đây là hạnh phúc.