"Đừng. . . . . . Đừng như vậy Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên giống như chạm
phải điện chợt bật người ra, anh kinh ngạc lui về sau hai bước, không
dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cô giờ phút này: "Thiên Tình, em đừng như vậy. . . . . ."
"Em như thế nào? Anh có thể chạm vào người khác, tại sao không thể chạm
vào em? Anh ghét em, anh ghét em đúng không?" Thiên Tình trên mặt đầy
nước mắt, cô ngơ ngẩn khép lại vạt áo trước ngực cởi ra khi nãy, hung
hăng nhìn lại anh: "Mộ Cẩn Hiên, anh nói đi, tại sao đang yên đang lành
đột nhiên biến mất, tại sao không liên lạc với em, tại sao muốn cùng
người khác kết hôn? Nếu như anh đưa ra lý do thỏa đáng thuyết phục được
em...em lập tức quay đầu đi, không bao giờ dây dưa với anh nữa!"
Mặc dù lời nói của cô một mực nhượng bộ, nhưng trên mặt cô biểu tình đầy kiêu ngạo.
Thật ra anh hi vọng, cô có thể vẫn kiêu ngạo giống như khi còn bé, kiêu
ngạo giống như một công chúa, anh không muốn cô khóc, không muốn thấy cô tự giày xéo mình.
Chỉ là hạnh phúc của cô, anh không thể đáp ứng, thậm chí là tương lai,
không thể tránh né có thể thương tổn đến cô. Vốn bây giờ anh không muốn
nói lời tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, Thiên Tình, em còn
trẻ, quên anh đi, sau đó bắt đầu lại lần nữa.
"Thiên Tình, anh không muốn lừa dối em, anh thích Tử Di, mối quan hệ ba
năm nay của bọn anh hết sức tốt, ở trong lòng anh cô ấy đã là vợ của
anh, đây là điều không thể thay đổi."
Anh nói một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh nhìn cô, nhưng khi chứng
kiến biểu tình của cô cơ hồ hỏng mất, tâm anh co rút lại, rất muốn vươn
tay ra, nắm chặt tay cô. . . . . .
"Vậy tại sao anh lại chạy đuổi theo em?" Thiên Tình hơi ngẩng mặt lên, cô không muốn để anh nhìn thấy nước mắt của cô.
"Từ nhỏ chúng ta đã quen biết nhau, khi đó còn là thanh mai trúc mã, anh xem em như em gái nhỏ, sao có thể trơ mắt nhìn em đi tìm chết?"
Anh máy móc nói xong, lại cảm thấy lời nói dối này càng nói càng giống thật .
"Anh xem em như một em gái nhỏ?" Đôi mắt Thiên Tình trong nháy mắt đong
đầy nước mắt, nhưng cô lại cười lẩm bẩm lặp lại một lần nữa: "Anh xem em như em gái. . . . . . Thì ra là anh chỉ coi em là em gái, tự em đơn
phương quấn anh, phiền anh... căn bản anh chỉ thương hại em, đồng cảm
em, anh đối với em không chút cảm giác. . . . . ."
"Được, rất tốt. . . . . ." Thiên Tình gật đầu một cái, cô xoay người,
không chút do dự đi về phía trước: "Em hiểu, em đi, sau này em tuyệt sẽ
không xuất hiện trước mặt của anh."
"Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên không yên lòng, lại đuổi theo, anh
lo lắng nhìn cô: "Thiên Tình, em đừng làm chuyện điên rồ. . . . . ."
"Đương nhiên không." Cô nhìn anh một cái, cái nhìn không có nửa phân
tình cảm, chỉ là lạnh lùng xa cách: "Em sẽ không vì một người không quan tâm tới em mà tìm chết, lúc trước nói ra chữ chết, cũng chỉ bởi vì em
cho là anh đáng giá."
Cô tiếp tục đi về phía trước, đi một hồi chiếc giày cao gót liền trật
một chút, cô mắt cũng không chớp, trực tiếp tháo giầy ra cầm trên tay,
tiếp tục hướng phía trước đi.
Đường ray dưới chân cứng rắn, cô bước từng bước một, bắt đầu đi còn cảm
thấy hơi đau, dần dần thành quen, tới cuối cùng, bàn chân hình như hơi
sưng phồng, tróc da rướm máu, cô cảm thấy nỗi đau khổ của mình dường như cũng chảy theo ra.
Bộ dáng của cô lúc này có giống như nàng tiên cá nhỏ bé vì tình yêu mất
đi hai chân? Mỗi một bước đi đều như ở trên lưỡi dao, đau thấu tim,
nhưng hoàng tử lại yêu người khác, cuối cùng nàng tiên cá bé nhỏ ấy chỉ
có thể biến thành bọt biển, mất hút trong biển rộng bao la, bát ngát. . . . . .
Cô thất tình, tình cảm mười mấy năm của cô cứ như vậy kết thúc.
Không, còn chưa có bắt đầu, nực cười, đã kết thúc rồi.
"Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên không nhịn được nữa, anh không cách nào làm
cho mình không chú ý tới cô, không cách nào nhìn cô cứ như vậy bỏ đi,
không cách nào nhìn cô bị thương. . . . . .
Anh ôm cô lại , cô cũng không giãy giụa, đem mặt chôn vào vai anh, len lén ngửi trộm mùi hương trên người anh.
Còn có thể ôm mấy lần đây? Ôm một lần thì ít đi một lần, ôm một lần thì càng cách xa một bước.
"Đừng như vậy, có được không? Em có biết lúc nào anh cũng hy vọng được
gặp em, chào hỏi em, anh hy vọng em ngày ngày được vui vẻ như một nàng
công chúa, anh hy vọng tất cả mọi người trên thế giới này đều cưng chiều em, anh hy vọng em có thể gặp được người toàn tâm toàn ý yêu em. Em có
biết, được nhìn, được chào hỏi em, anh thỏa mãn dường nào, Thiên Tình. . . . . . Em tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút, đừng thương tổn mình
có được không?"
"Phải, anh hy vọng em tốt cho nên anh rời bỏ em, anh hy vọng em tốt cho
nên anh cưới người khác, anh hy vọng em tốt cho nên anh đẩy em đi để em
lập gia đình. Cẩn Hiên, em là người, em không phải là vật không có tình
cảm, sao anh có thể ích kỷ như vậy? Anh hy vọng em hạnh phúc, nhưng vừa
rồi lại độc ác chen một dao vào trong tim em.”
Rốt cuộc cô đẩy anh ra, quyết tuyệt nhìn lại: "Nếu như anh nhất định phải cùng cô ấy kết hôn, vậy thì không cần đuổi theo nữa."
Cô xoay người rời đi, hồi hộp lo lắng, anh không đuổi theo, đứng ở nơi
xa đó, không nhúc nhích, nhìn cô từng bước từng bước biến mất trong tầm
mắt, làn váy màu trắng kia, dần dần hòa cùng với áng mây, sau đó từ từ
biến mất không thấy gì nữa. . . . . .
Thiên Tình mắt nhắm lại, vô lực ngã trên mặt đất, cô khóc không thành
tiếng, nước mắt tuôn chảy ào ào, cô yêu anh như vậy, tại sao ngay cả một chút hồi báo cũng không có?
Không cần nói với cô, yêu một người tình cảm bỏ ra phải vô điều kiện,
không cần hồi báo, nhưng cô không phải Thánh mẫu! Cô muốn có hồi báo,
thật sự muốn!
Mộ Cẩn Hiên một mình đứng yên ở nơi đó thật lâu, anh không biết phải
dùng bao nhiêu hơi sức mới khống chế mình không đuổi theo, anh không
thể! Làm thế nào nói cho cô biết, anh và cô, cả đời này cũng không có
khả năng? Dù cho anh yêu cô như thế nào đi nữa, cũng không có biện pháp
cưới cô, cùng cô qua một đời.
Nỗi niềm khó nói ra, áp lực nhiều như vậy, làm sao anh có thể nói cho cô nghe?
Anh không thể nói nguyên nhân phải cưới Âu Tử Di, anh đã đồng ý với Âu
Tử Di, cả đời này giữ kín bí mật kia, anh không thể nói mà không giữ
lời, anh đã đồng ý tất phải cưới Âu Tử Di, anh không thể nói mà không
giữ lời.
Nhưng anh cũng đã từng đồng ý với Thiên Tình muốn kết hôn với cô, nhưng rồi anh lại nuốt lời. . . . . .
Một mình bên ngoài đi lang thang không biết bao lâu, anh mới mở điện
thoại di động lên, tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ chất đầy trong điện thoại
của anh, anh xem từng cái một, có của ba, cũng có của Tử Di , và cả Lạc
Trữ , không gì khác chính là trách cứ anh.
Anh bấm tắt điện thoại, chưa muốn trở về, mãi đến khi trời tối, thật sự
là tránh không được, mới bắt taxi đi thẳng đến nhà Tử Di.
Âu Hán Dương nhìn anh đi vào chỉ trầm trầm thở dài một cái, "Chuyện đã giải quyết?"
Anh gật đầu: "Đã giải quyết."
Âu Hán Dương nhìn anh ngơ ngẩn giống khúc gỗ, không còn linh hoạt như
ngày thường, không khỏi nghi ngờ nhìn anh: "Tại sao vẻ mặt như vậy?
Thôi, Tử Di trong phòng ngủ đó, con mau vào xem nó đi."
"Dạ, bác trai, cháu vào trong đó." Mộ Cẩn Hiên gật đầu một cái, rồi đi lên lầu.
"Cẩn Hiên, mặc dù hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng hôn nhân của con và Tử
Di trên luật pháp đã là vợ chồng, có phải nên đổi xưng hô lại hay
không?"
Âu Hán Dương nghe anh vẫn gọi ông là bác trai như cũ, không khỏi có chút không vui.
"Dạ, ba nói rất đúng, nên sửa lại." Mộ Cẩn Hiên cười gượng gạo, nhìn vẻ
mặt Âu Hán Dương hình như hơi giãn ra, mới cung kính nói tiếp: "Vậy con
đi lên lầu ."
"Đi đi, tâm tình Tử Di không tốt, con nên nhường nó một chút." Âu Hán Dương tha thiết dặn dò.
"Con biết rõ, là lỗi của con, con sẽ giải thích với Tử Di."
Mộ Cẩn Hiên nói xong liền lên lầu, phòng ngủ Tử Di ở tầng hai, anh đi
tới, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tử Di, là anh, mở cửa ra được không?"
Âu Tử Di đang nằm trên giường lau nước mắt, cô cho rằng lần này mình
hoàn toàn xong rồi. Nếu như Mộ Cẩn Hiên tối nay không trở lại đây, cô
không còn đường lui.
Hiện tại đột nhiên nghe được giọng nói của Mộ Cẩn Hiên, cô lập tức bật ngồi dậy, không dám tin anh thế nhưng trở lại.
"Tử Di?" Âm thanh của anh vẫn dễ nghe như cũ, Âu Tử Di thiếu chút nữa
khống chế không được nhảy xuống giường mở cửa, nhưng rồi vẫn cố nhịn.