Ads
“Khốn kiếp!” Hứa Hướng Cảnh không nén được tức giận, con dao cầm trong tay liền vung về phía Hoàng Thư Quyên…”A…Cứu mạng a…, giết người rồi, giết người rồi… không còn cách nào sống chung nữa…: Hoàng Thư Quyên mặt cắt không ra máu, rúm ró ngồi dưới đất, vỗ đùi lớn tiếng kêu gào…Hứa Hướng Cảnh chán ghét nhìn bà ta, quay mặt sang Hứa Hoan Nhan rống lên: “Đi mau , nhanh lên …Không được trở lại, có nghe không….Đi đi…”
Hứa Hoan Nhan theo bản năng quay đi, cả người run lẩy bẩy mở khóa cửa, bên ngoài trời tối đen cô không nhìn thấy đường, chẳng qua là lảo đảo nghiêng ngã hướng về phía trước chạy, tim đập dồn dập tưởng chừng như sắp nhảy vọt ra ngoài. Hứa Hoan Nhan thất thểu nghẹn ngào, cứ trước mặt mà chạy trốn…Không biết chạy được bao lâu. Cô mệt mỏi cúi người xuống gập bụng thở dốc, một tay ngăn trước lồng ngực như bị xé vỡ, một tay thò vào túi lục tung lên, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp nào đó, gọi điện thoại hay là kêu taxi đến nhà Văn Tĩnh tá túc một đêm…Ngón tay sờ trúng vào một khối kim loại lạnh băng, tới gần cửa sổ nhà người ta lộ ra ánh sáng, vừa nhìn không khỏi sửng sốt, đó là chìa khóa nhà trọ mà Thân Tống Hạo đưa cho cô.
Trừ vật đó ra, trên người cô một xu cũng không có. Bóng người lưa thưa đứng ở đầu đường nhìn, cô chợt hiểu ra, đèn đường màu vàng phủ lên bóng dáng nho nhỏ của cô, giày trong chân chỉ có một chiếc, cô tháo bỏ chiếc giày dơ dáy ra luôn, trên mặt nhợt nhạt còn vương nước mắt , tóc rối tung, quần áo xốc xếch, cô quả nhiên thật nhếch nhác làm cho người ta nhìn mà cười khi dễ.
Đi đâu đây? Nhà trọ thì không xa mấy, trường học thì cách ba trạm dừng, cô bây giờ chỉ có thể đi đến nhà trọ mà thôi.
Nhà trọ thì đã có chìa khóa, cô không thể đầu đường xó chợ, quần áo xốc xếch như vậy nhở đâu gặp phải kẻ xấu…Không dám nghĩ nhiều, Hứa Hoan Nhan bước nhanh chân, quyết định đi đến nhà trọ mà anh đã chuẩn bị cho cô.
Ít nhất có thể tắm thoải mái, sau đó có một chổ an toàn để ngủ.
Một khi đã quyết định, thì tâm lý cũng thả lỏng, lòng bàn chân mềm mại bước trên mặt đường lạnh như băng, đi một bước cũng đau đến khó chịu, may là cô không phải là một cô gái yếu ớt, đi mãi cũng đã quen…Con đường kia giống như là không có điểm dừng, Hứa Hoan Nhan nắm chặt trước ngực, áo sơ mi ôm lấy thân thể gầy gò bé nhỏ, cô tuyệt đối không thích cảm giác lưu lạc này, loại cảm giác có nhà mà không thể về thật thê lương…Lổ mũi khẽ co rút, khóe mắt đau xót, nước mắt liền trào ra, vết thương trên người ba ai săn sóc đây? Hoàng Thư Quyên sẽ chăm sóc cho ba mỗi ngày sao? Nhà kia cũng không thể trở về, nếu như cô bị mẹ kế bán đi, suốt đời này coi như bị hủy hoại rồi….Thật cám ơn trí nhớ mình thật tốt, khu chung cư này phía ngoài trang trí đều giống nhau như đúc, may cô vẫn nhớ rỏ lầu mà có phòng trọ cô là ở chổ nào.
Đi vào thang máy, cô nhấn số tầng lầu, cửa thang máy khép lại, trong nháy mắt, toàn thân căng thẳng suốt cả ngày, bây giờ được thư giãn, cô mệt mỏi dựa vào vách thang máy, ngơ ngẩn nhìn con số không ngừng nhảy lên….Một tiếng leng keng, cửa thang máy mở ra, cô hít một hơi dài, mệt mỏi đi tới cửa phòng trọ, giơ chìa khóa trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cắm vào trong ổ khóa, đang tính mở ra…Cánh cửa chợt mở ra, hương sữa tắm mát mẻ xông vào mũi cô…Hứa Hoan Nhan sợ hết hồn, chậm lụt ngẩng đầu lên, bất giác cô sững sờ tại chổ!
Thân Tống Hạo, người ra mở cửa lại là Thân Tống Hạo…Anh cũng có chút giật mình nhìn cô gái nhếch nhác trước mặt, ánh mắt nhìn chăm chú từ trên mặt cô xuống tới dưới, lướt qua dấu hôn đầy trên cổ, xuống tới áo xống xốc xếch của cô, cuối cùng ngừng lại vết máu trên hai chân…Mày nhíu chặt hơn, đáy mắt tựa như có chút lạnh lẻo…”Anh, tại sao anh ở chổ này?” Hứa Hoan Nhan lắp ba lắp bắp mở miệng, lúng túng bước lui về sau một bước, mắt khép hờ không dám nhìn vào ánh mắt lảnh đạm của anh…”Đây là nhà trọ của tôi, cô sao lại tới đây?” Anh thấp giọng mở miệng, ánh mắt bao phủ cả người cô…”Hạo….Anh làm gì đó? Em nghe có tiếng nói của ai vậy? Anh yêu, chúng ta đi ngủ thôi…”
Giọng nói Lâm Thiến vừa vang lên, đột nhiên ngưng lại, Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh nhìn thấy sau lưng Thân Tống Hạo thấp thoáng bóng dáng áo ngủ phụ nữ, đúng lúc chống lại ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thiến…”Hứa Hoan Nhan…” Giọng nói thật nhỏ của Lâm Thiến cất lên, tức giận thấy chuyện tốt của cô bị dở dang.
Chóp mũi Hứa Hoan Nhan không khỏi chua xót, cố buông lỏng nâng lên chút ý cười: “Thật ngại, đã quấy rấy hai người, xin tiếp tục…”
Cô xoay người, bình tỉnh bước đi một cách ưu nhã, nước mắt viền quanh khóe mắt, cô cố gắng không để rơi lệ, không khóc thành tiếng…Lúc đi qua khúc quanh, che miệng lại, cô giống như điên rồi chạy thẳng một mạch xuống lầu… Gió đêm hè mát mẻ vậy mà cũng có thể làm cho người ta lạnh đến run rẩy cả người, Hứa Hoan Nhan chạy một hơi xuống lầu, lúc đi tới hành lang, cô vô lực xụi lơ trên đất không kềm chế nổi nữa cô khóc lớn lên…Cô chỉ muốn tìm một chổ để tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc thoải mái cũng không được ư? Cô chỉ muôn tìm một nơi an toàn không cần lo lắng đề phòng, một nơi có thể cho cô trú chân cũng khó khăn như vậy sao?
“Đừng khóc…” Bất chợt có một đôi tay, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc của cô, Hứa Hoan Nhan giật mình quay mặt sang, có chút không tin vào mắt của mình, đứng ở sau cô là người đàn ông, chính là Thân Tống Hạo….”Sao lại bị thương, có chuyện gì xảy ra?” Anh không vui cau mày, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ngón tay khẽ lau nước mắt, dịu dàng hỏi cô.
Hứa Hoan Nhan nghẹn ngào, không thốt nên lời, Thân Tống Hạo thở dài, ôm chặt cô, giọng điệu hàm ý tức giận: “Ai đánh cô, nói cho tôi biết, Hứa Hoan Nhan…”
Anh nhìn toàn thân chật vật đầy vết thương tích của cô, cho rằng cô là bị ai đánh, ha ha, người đàn ông này, hay anh cho rằng những vết hôn kia cũng là bị người dùng miệng đánh sao?
Hứa Hoan Nhan lắc đầu, lập tức ôm chặt lấy anh, oa một tiếng khóc lớn lên….