Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 62: Chương 62: Gặp gỡ nhục nhã




Người đàn ông mập vẻ mặt dâm tà đi tới bên cạnh Hoan Nhan… “Ông không được tới đây…” Hoan Nhan đổ mồ hôi lạnh, từng bước từng bước lui về phía sau, gian phòng vốn nhỏ, Hoan Nhan đi được mấy bước đã không còn đường tránh.

“Không lại gần? Cô sắp là vợ của tôi, còn sợ gì?” Nam nhân vươn bàn tay lông lá chạm vào mặt Hoan Nhan, khiến cô có cảm giác buồn nôn.

Cố gắng nghiêng mặt, Hoan Nhan khom người từ dưới người ông ta vùng ra, chạy tới cửa phòng, cố sức mở cửa, nhưng cửa bị Hoàng Thư Quyên khóa trái, cửa chưa được mở, ông ta đã ở phía sau ôm chặt Hoan Nhan… Hơi thở đầy mùi khói, rượu phả vào gáy Hoan Nhan, mà cái bụng mỡ còn dính sát vào lưng cô, dạ dày Hoan Nhan cuộn lên, không nhịn được cơn buồn nôn… “Khốn kiếp, đồ biến thái, mau buông tôi ra! Tôi sẽ kiện ông, ông dám đụng vào tôi, tôi sẽ kiện ông tội cưỡng gian!”

Hoan Nhan cố sức đẩy nhưng không có tác dụng, nhất thời gấp gáp, nước mắt rơi xuống… Nếu ba còn khỏe mạnh, ít nhất cũng có thể cứu cô ra ngoài!

“Kiện tôi? Mẹ cô đã lấy sính lễ, cô chính là vợ của tôi, tôi cùng vợ mình quan hệ, cảnh sát nào dám quản!”

Người đàn ông phách lối mở miệng, cũng ôm chặt Hoan Nhan, hôn cằm cô… “A…” Hoan Nhan cánh tay buông lỏng, đánh vào mặt ông ta, móng tay cào xuống… “Đáng chết!” ông ta bị đau buông tay ra, đưa tay lên mặt sờ vết máu, Hoan Nhan nhân cơ hội chạy tới đập cửa: “Ba, ba, cứu con, ba cứu Nhan nhi…”

“Kêu la cái gì!” Hoàng Thư Quyên ở bên ngoài mắng to: “Cô tốt nhất ngoan ngoãn cho tôi!”

“Hoàng Thư Quyên, bà làm vậy không sợ báo ứng sao? Con gái bà là bảo bối, chẳng lẽ tôi bị bà coi là đồ bỏ tùy tiện định đoạt sao? A…”

Lời chưa nói xong, người đàn ông kia đã bắt được tóc Hoan Nhan, vung tay, lôi cô xuống giường… Thân thể béo mập đè lên, “Để cho cô gọi, mẹ kiếp! Lão tử không tin không thu phục được một con đàn bà.”

Roạt một tiếng, áo sơ mi mỏng trên người Hoan Nhan bị xé rách một mảng lớn, lộ ra da thịt trắng nõn, khiến người đàn ông trợn to hai mắt “Ha ha, đúng là vưu vật, làn da này…”

Bàn tay thô lỗ sờ lên, Hoan Nhan không nhịn được kêu ầm lên, một tay che ngực, một tay ra sức đẩy người đàn ông trước ngực…Nhưng mấy giây sau, hai tay cô bị ông ta bắt được, đặt lên đỉnh đầu, ông ta ánh mắt dâm tà nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn da thịt trắng nõn lộ ra, còn khe rãnh ngực, làm người đàn ông thèm nhỏ dãi… “Cút… Cút mau…” Hoan Nhan bị dọa, nhìn ông ta ở trước ngực cô gặm cắn… Hoan Nhan liều mạng tránh né, hai chân đạp lung tung muốn đạp hắn xuống… Hắn lại dùng hai đầu gối tách hai chân cô, bàn tay dọc theo vòng eo mảnh khảnh đi xuống phía dưới lẻn vào… “Buông tay, buông tay….” Hoan Nhan khàn khàn gào thét, nhưng cũng không thể giãy dụa thoát khỏi, cô hoảng sợ tuyệt vọng… Lúc này cửa phòng kêu một tiếng mở ra, hai người trên giường sửng sốt, nhìn về phía cửa… Hoàng Thư Quyên tức giận đứng ngoài cửa, mà sau lưng Hứa Hướng Cảnh nằm trên mặt đất tay cầm con dao gọt hoa quả… Dao gọt hoa quả cắt vào cổ ông, máu tươi đang chảy xuống, mà ông giống như đang tức giận, ngực kịch liệt trên dưới phập phồng, hai mắt trừng lớn, đe dọa mọi người: “Ai dám động vào con gái ta, trừ phi ta chết!”

Hứa Hướng Cảnh như con thú vào đường cùng gầm lên, ngay cả Hoàng Thư Quyên cũng sợ hãi lùi một bên… Hoan Nhan nước mắt không nhịn được cuồn cuộn rơi xuống, cô đẩy người đàn ông ghê tởm trên người ra, lăn một vòng chạy tơi bên ba: “Ba, ba… con rất sợ…”

“Nhan nhi, đừng sợ, không sao… Con đi mau, trở về trường, đừng về nữa…”

Hứa Hướng Cảnh nắm chặt tay con gái, ra sức đẩy cô ra ngoài, ông cố gắng di chuyển hai chân tàn phế ngăn ở cửa, tay cầm dao gọt trái cây càng dùng sức, hung hăng nhìn hai người phía sau chưa kịp phản ứng.

“Ba… Ba đang bị thương… Con không đi, hu hu hu… Con không đi…”

Hoan Nhan toàn thân run rẩy, bước cũng không bước nổi, cô không đành lòng bỏ ba một mình bị thương ở lại… “Nhanh đi, Nhan nhi… không cần quay lại! Ba không sao...”

Hứa Hướng Cảnh nhìn con gái, nước mắt rơi xuống nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt, đáy lòng hiện lên bóng dáng người kia… Cô ấy cũng không trở về… Cùng ông ly hôn, ngay cả giọt nước mắt cũng không rơi, ngay cả Nhan nhi cũng không thèm nhìn một cái.

“Hứa Hướng Cảnh ông điên rồi hả…” Hoàng Thư Quyên tỉnh ngộ bắt đầu đẩy ông, Hứa Hướng Cảnh đẩy bà ta ra, nhìn thân thể béo mập ngã vào tường, ông mở miệng: “Người đàn bà điên, bà dám đụng đến Nhan Nhi, ta sẽ giết chết bà!”

Ông đem con dao gọt trái cây dính đầy máu quơ lung tung, Hoàng Thư Quyên sợ chết kêu loạn lên, mà người đàn ông mập mạp quần áo xốc xếch gương mặt trắng bệch, tức giận nhìn Hoàng Thư Quyên: “Người không có, bà đem tiền trả lại cho tôi!”

“Ngươi gấp cái gì, sớm muộn cũng là người của ngươi, hôm nào tôi sẽ nhốt tên bị liệt này vào, ngươi trở lại…”

“Khốn kiếp!” Hứa Hướng Cảnh không kìm được tức giận, tay cầm dao vung về phía Hoàng Thư Quyên…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.