Hoan Nhan gần như khó xử đến
muốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa đúng chạm hai hàng lông mày sâu Tống
Gia Minh, trong mắt còn có xem thường, quả nhiên....
"Hoan Nhan, em như thế nào vẫn cùng người phụ nữ Văn Tịnh này ở cùng một chỗ? Thảo nào em bây giờ trở thành như vậy!".
Thanh âm trầm thấp Tống Gia Minh đúng lúc vang lên, Hoan Nhan lập tức ngẩng
đầu lên, đang muốn mở miệng, Văn tịnh lập tức đem cô kéo ở sau lưng, cầm ly rượu trước mặt không chút nghĩ ngợi hắt lên mặt Tống Gia Minh.
"Tống Gia Minh, cậu còn có lương tâm hay không? Cậu có biết hay không Nhan
Nhi có bao nhiêu yêu cậu? Cậu là mối tình đầu Nhan Nhi, em ấy thật lòng
với cậu, đã làm chuyện có lỗi với cậu sao?".
"Không có" Tống Gia Minh lau sạch rượu trên mặt, con mắt buồn rầu nhìn lại Hoan Nhan, một chút cũng không có sai.
"Nếu không có, cậu tại sao lại hai chân? Lâm Thiến có gì tốt so với Hoan
Nhan? Cô ta cùng bao nhiêu đàn ông lên giường cậu không rõ ràng lắm sao?
Văn Tịnh có chút không khống chế được mắng to, trong quán bar không ít
người bị lực chú ý hấp dẫn mà đến, tại ánh mắt kia, Hoan Nhan gắt gao
nhắm mắt, nước mắt cũng không cầm được rơi xuống.
Lúc không nhìn
thấy, còn chưa đau lòng như vậy, một khi nhìn thấy, cùng anh ta ở chung
một chỗ, hóa ra tâm vẫn đau, hóa ra, cô cũng chưa từng buông xuống, một
phút cũng chưa từng....
"Chuyện này là tôi có lỗi với Nhan Nhi,
nói chung tôi nợ cô ấy, sau này cho dù cô ấy muốn tôi làm gì, tôi cũng
sẽ không từ chối".
Tống Gia Minh để ý ánh mắt Hoan Nha gần như đem cô hòa tan, Hoan Nhan nhưng cũng không chú ý, nơi đó còn lại cực nóng.
"Nhưng mà bây giờ, Lâm Thiến là bạn gái tôi, Văn Tịnh cô nên nói chuyện lễ độ
một chút" Tống Gia Minh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
"Tống Gia Minh, cậu con mẹ nói thật không biết xấu hổ!" Văn Tịnh định tiến tới đánh, lại bị người nhỏ sau lưng gắt gao kéo....
"Quên đi, Văn Tịnh.... Xin chị, chúng ta đi thôi...." Nước mắt Hoan Nhan
không ngừng chảy xuống, Văn Tịnh sợ hãi, vội vã xoay người đỡ Hoan Nhan: “Em không sao chứ? Được được được, chúng ta đi, bây giờ liền đi....".
"Văn Tịnh tôi cho cô biết, đừng khoe khoang giỏi mà thay người ra mặt, mặc
kệ thế nào Tống Gia Minh bây giờ cũng là người đàn ông của tôi, Hứa Hoan Nhan từ đầu đến cuối chính là người thất bại!".
Lâm Thiến ngạo
mạn nói xong, thuận thế ngồi trên đùi Tống Gia Minh, cô nũng nịu ôm cổ
của hắn ta, mắt cũng cố ý hướng về phía Hoan Nhan, ra oai mở miệng: "Gia Minh, người ta muốn ăn cái kia....".
"Mẹ nó!" Kaka vẫn chưa nói
vào cuối cùng không nhịn được mở miệng, cô vô lại sờ sờ cằm, nghiêng mắt nhìn Lâm Thiến: "Hoa khôi của khoa, cô con mẹ nó lúc quyến rũ đàn ông
có hay không sáng ý? Đừng có dựa hơi vào người nhà, xin nhờ, đừng có giả bộ làm gái trinh có được hay không? Cô lại không trong trắng, phỏng
chừng phía dưới cũng có thể làm đường hầm, còn người nhà cái rắm a! Tôi
cũng thay cô xấu hổ!".
Kaka nói một hơi xong, cũng mang vẻ mặt kỳ quái nhìn vẻ mặt đen dọa người của Tống Gia Minh: "Em trai à, bạn gái
của cậu là người phụ nữ dũng mãnh như vậy, cậu một ngày nào đó cẩn thận
một chút lúc đường ray trật đường hầm, vậy rất mất thể diện!". (Vân Vân: chị này nói ko "chừa đường sống" cho thằng nhỏ )
"Cô!" Lâm Thiến vẻ mặt tức giận đỏ bừng, quơ lấy chai rượu bên cạnh muốn ném
đi, con ngươi chuyển động muốn khóc, vặn vẹo trong ngực Tống Gia Minh:
"Gia Minh.... Cô ấy khi dễ em....".