Ha ha ha ha.... Xung quanh mấy tên côn đồ lập tức cười lớn, Kaka cũng sờ
mái tóc ngắn, không nhịn được "phụt" một tiếng: "Phải phải, Lâm hoa khôi của khoa, tôi thực sự là thua cô, xem ra cô một ngày không giả bộ trong trắng thì một ngày không nói tiếng người, kia không nói được tiếng
người cũng không phải là người rồi, phải, chúng tôi là trở ngại, em trai à, sủng vật của cậu xách trở về coi được rồi đó, đừng ra ngoài làm
người khác chú ý mà xấu mặt....".
"Cô, Gia Minh...." Lâm Thiến
xấu hổ mà khóc lên, không thể ở bên ngoài Tống Gia Minh lộ ra bản tính,
làm nũng đùa nghịch kéo ống tay áo Tống Gia Minh: "Cô ấy lại khi dễ
người ta....".
"Đủ rồi! Cô còn không ngại mất mặt!" Tống Gia Minh đứng lên, tức giận, gầm nhẹ một tiếng, Lâm Thiến nhìn vẻ mặt hắn thực
sự tức giận, buồn bực không cam lòng đành phải đứng ở một bên, ánh mắt
kia quét qua ba người Kaka, Văn Tĩnh, Hoan Nhan có thể giết chết nhiều
lần.
Tống Gia Minh tính tiền, kéo Lâm Thiến hướng ra phía ngoài
đi, nhìn qua Hoan Nhan, Hoan Nhan lập tức cúi đầu, không dám nhìn khuôn
mặt tức giận kia, Tống Gia Minh hung hăng liếc nhìn cô một cái: "Hứa
Hoan Nhan, cô điên rồi".
Câu nói vừa dứt, xoay người cùng Lâm
Thiến biến mất ở cửa quán bar, Hoan Nhan giống như là tượng ngơ ngẩn, cô tàn nhẫn? Anh ta cho rằng cô cố ý đến làm nhục anh ta sao? Anh ta cho
rằng cô tưởng muốn nhìn bọn họ sao? Tống Gia Minh, anh sai rồi, anh sai
hoàn toàn, anh sai không đúng lẽ thường.
Tôi - Hứa Hoan Nhan con mẹ nó kiếp sau không muốn phải nhìn thấy anh nữa! Vĩnh viễn không muốn!
"Em không có say, Văn Tịnh chị để cho em uống, em thật không có say...."
Hoan Nhan ôm lấy chai rượu, cả người cũng bắt đầu nói ngọng, sắc mặt
hồng hồng giống như sắp rỉ máu, vẫn là khoa tay múa chân la hét.
"Nhan Nhi, chị là không được.... Ngày mai đau đầu, đừng có trách chị không ngăn em....".
Văn Tịnh uống đến hai mắt đỏ bừng, nói xong, liền phù phù một tiếng ở trên bàn, lờ mờ ngủ....
Kaka buông tay, nhìn bộ dạng hai người say bí tỉ, từ trên người Văn Tịnh tìm ra chìa khóa xe, cô mới đỡ Văn Tịnh đứng lên đối với Hoan Nhan nói:
"Nhan Nhi, em ngoan ngoãn ở đây chờ chị, chị đem Văn Tịnh đưa lên xe
trước ha".
"Đi đi, em sẽ ngoan ngoãn" Hoan Nhan cười thật to, hai mắt cũng đã mất tiêu cự nâng ly lung tung lên mặt bàn.
Kaka sờ mặt của cô: "Ngoan, không được đi đâu, ban đêm rất nguy hiểm".
Hoan Nhan dùng sức gật đầu một cái, giả bộ làm bộ dạng bé cưng ngoan ngoãn,
Kaka quay người lại, cô lại cầm ly rượu hướng trong miệng uống.
Uống ly rượu lạnh ngắt, kích thích dạ dày lo lắng, lòng dạ nảy lên một trận
gây tê sảng khoái, cứ như vậu uống chết, dứt khoát uống chết là được....
"Hứa Hoan Nhan, cô đi ra cho tôi!" Ly rượu trong tay bỗng nhiên bị người
khác cướp đi, tiếp đến cánh tay bị người nọ bắt, gắt gao hướng ra phía
ngoài kéo, Hoan Nhan trợn to hai mắt say lờ đờ đến mơ màng, trước mắt
xuất hiện không biết bao nhiêu gương mặt chồng nhau.... Hé ra khuôn mặt
quen thuộc.
"Buông tôi ra.... Anh kéo tôi làm gì?" Hoan Nhan lui
về phía sau, lại bị người nọ túm chặt hơn, ngay cả xương cũng bị anh ta
nắm gần như muốn vỡ.
"Tống Gia Minh, anh buông tôi ra!" Hoan Nhan bị anh ta kéo dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, cả người không thăng
bằng bị anh ta kéo ra khỏi quán bar, trực tiếp nhét vào xe!
Hắn
trầm mặt không nói một câu, đem cô ra chỗ ngồi phía sau, khởi động xe,
hung hăng đạp chân ga xe "Oành" một tiếng đi ra ngoài!
Hoan Nhan
bị tốc độ xe chạy mau đến kinh người thiếu chút nữa bật ra, cô thống khổ nhăn lông mày, vừa muốn mở miệng, xe cũng bỗng nhiên dừng lại, Hoan
Nhan không phòng bị, cái trán lập tức nặng nề đụng vào trên cửa xe, nước mắt của cô, lập tức chảy ra ngoài....
Tống Gia Minh từ trong
kính thấy gương mặt cô chảy nước mắt, cũng không nhúc nhích, hắn giương
mắt nhìn phía trước, là một quảng trường nhỏ, dứt khoát xuống xe, đem cô đẩy ra ngoài.
"Anh tìm tôi làm gì?" Hoan Nhan cố gắng nặn ra nụ cười nhạt, giọng mạnh mẽ một chút cũng không để ý.