"Đồ lừa gạt!" Tôi la lớn.
"Là thật mà."
"Bây giờ cách lúc nói xin lỗi mới có mấy tiếng đồng hồ."
"...?"
"Cậu chẳng phải đã nói xin lỗi sao! Cậu làm tôi tổn thương nhiều như thế. Tôi đi đánh nhau trở về thì sự việc thay đổi? Cậu tưởng tôi vì cậu mà đi đánh nhau sao? Không phải đâu, cậu yên tâm, cho dù không có cậu, đây cũng là việc nên đánh. Không phải vì cậu, cho nên, xin cậu đừng vì an ủi tôi mà tạm đổi ý."
Vừa lên tới lầu 1, tôi đã nói một hơi. Ngân Hách đứng lặng nhìn tôi. Bố tuy cấm chúng tôi quá gần gũi, nhưng lại tích cực khuyến khích chúng tôi yêu nhau đúng mực. Nhưng tôi không thấy thoải mái, không thể tuỳ tiện tin vào những thay đổi đột ngột thế này. Bởi vì, một người không thể thay đổi tới thay đổi lui trong một ngày.
"Ai nói là đổi ý tạm thời? Cậu tại sao lại tuỳ tiện khẳng định?" Ngân Hách nói.
"Không thể thay đổi dễ dàng thế được!"
"Không có thay đổi."
"Cái gì?"
"Không có thay đổi. Trước khi cậu bày tỏ lòng mình, tôi đã thích cậu ròi." Ngân Hách vẫn nói.
"Thế tại sao lại từ chối tôi? Trước sau không có lôgic gì cả!" Không nên dồn hỏi như thế, đây cũng không phải ý định ban đầu của tôi. Hình như, tôi có chút hy vọng, thật ra, tôi rất vui, tim đập liên hồi. Nhưng vì hắn từng nói câu "Xin lỗi" mà trong lòng tôi, có một góc còn sót lại cảm giác thất vọng.
"Tôi tưởng mình có thể im lặng và có thể đợi 6 tháng." Là lời Ngân Hách.
"..."
"6 tháng sau, nếu cậu còn thích tôi, tôi sẽ tỏ tình với cậu trước."
"Sao cơ?"
"Nhưng tôi không nhẫn nại như mình tưởng tượng. Thật ra, nhìn thấy cậu ủ ê rời khỏi nhà, tôi rất muốn giữ cậu lại. Bởi vì... bởi vì... rất lâu trước đó, tôi đã thích cậu rồi."
Mắt tôi không phải là thấu kính, không phải vật có thể tuỳ ý phóng to mọi thứ lên xem đó. Nhưng, hình ảnh Ngân Hách cứ lớn dần lên trước mắt tôi. Lẽ nào, tôi có gì dị thường? Nếu một nơi nào đó trong lòng tôi có nắng xuân chiếu vào, ở đó sẽ có trăm hoa đua nở, có lẽ là cảm giác này.
"Khóc gì chứ?" Giọng Ngân Hách.
Như tảng băng lạnh giá bị tan ra, nước mắt tôi đầm đìa.
Nước mắt tôi không phải dễ dàng tuôn ra, bây giờ, nó sao lại chảy không ngừng? Có lẽ là vì Ngân Hách loé sáng quá...
"Tớ không có khóc."
"Thế lúc nãy?"
Khốn kiếp, lúc này còn giả vờ không biết?
Ngân Hách im lặng nhìn tôi, tôi cũng lau nước mắt rồi ngẩng nhìn anh ta.
"Tớ sẽ quên chuyện hôm nay mình đã khóc. Không dễ gì thích một người nhỏ hơn mình một tuổi!" Khó cho cậu rồi, Ngân Hách ạ. "Tôi nghĩ có thể Thần tình yêu uống rượu xong, đã bắn nhầm mũi tên. Nếu không như thế, tôi sao lại yêu thằng nhóc nhỏ hơn tôi?"
"Đừng đùa nữa, chỉ là kém hơn mấy tháng."
"Mấy tháng dài lắm, cậu không thể xem thường mấy tháng này."
"Tuổi lớn hơn là chuyện có gì đáng khoe khoang?"
"Nói chuyện nghe hay thật!"
"Cậu thì sao?"
Chúng tôi cứ mỗi người một câu, cãi qua cãi lại. Nhưng tôi không tăng huyết áp, trái lại, tâm trạng càng vui hơn. Tôi mỉm cười với Ngân Hách, Ngân Hách cũng mỉm cười với tôi.
"Sự giúp đỡ của dì rất lớn."
"Dì?" Tôi tròn mắt nhìn Ngân Hách hỏi lại.