Ngân Hách nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: "Hình như là dì nói rất nhiều với chủ tịch. Nào là, hành vi của tôi giống như hành vi mà một người chồng nên làm. Nào là, cậu nghe lời tôi như thế nào. Nào là, dì thấy chúng ta giống như trời sinh một đôi, nếu tan rã, thì sẽ thành bi kịch lớn nhất sau Ngưu Lang và Chức Nữ."
Bi kịch lớn nhất sau Ngưu Lang Chức Nữ. Chồng... Trời sinh một đôi?... Dì, dì hãy suy nghĩ kỹ những gì muốn nói rồi hãy nói ra được không?
Trong phòng chìm vào im lặng, tôi nắm chặt tay. Trước tiên, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh chút xíu. Trong một ngày tốt đẹp thế này, nếu co người lại, thì chỉ có mình tôi là người bị hại, không phải sao? "Ừm... ngượng quá."
"...?"
"Sau này, xin quan tâm nhiều hơn!" Nghe tôi nói, Ngân Hách vẫn nắm tay tôi và đứng lặng nhìn, rồi nói: "Chúng mình là quan hệ gì nhỉ?"
"Tóm lại! Cậu vừa là người giám sát tớ, vừa là... là... chính là người đó!"
"Người đó là người gì?"
Tên đáng ghét, đừng ngoác miệng cười mà hỏi vấn đề này như thế.
"Tóm, tóm lại là người đó. Cậu đã là người giám sát tớ, vừa là người đó..."
"Người đó là gì?"
Từ "Bạn trai" sao lại ngại nói ra đến thế.
"Đáng ghét."
"Chúng ta oẳn tù tì đi. Nếu cậu thua, cậu phải nói ra tớ là bạn trai của cậu. Nếu tớ thắng thì cậu nói Người đó là gì."
"Ừ, đồng ý. Hả? Này, chẳng phải cũng như nhau sao!"
"Tóm lại, cậu đồng ý rồi! Nào, oẳn tù tì."
Kiếp trước, tôi chắc là cái xoáy nước, xoáy lại cũng không thể mỗi lần đều bị chi phối. Trời ạ, tôi ra cái bao, hắn ra cái kéo.
"Con trai sao có thể ra cái kéo chứ? Nên ra cái búa!"
"Cậu định an ủi mình bằng những câu nhảm nhí đó à?"
"Ơ..."
Tóm lại cho dù có phải bị chi phối hay không, tôi cũng phải nói ra trước, hay nói là do tôi chấm dấu chấm câu.
"Cũng... cũng chính là nói... Cậu đã là người giám sát tớ, vừa là bạn trai tớ. Thật không biết mình thế nào nữa, lại để thằng nhóc..."
Nghe tôi nói, Ngân Hách nắm chặt hai má tôi kéo lại trước mặt mình nói:
"Thằng nhóc thì lẽ nào không có trái tim ?"
Sáng sớm hôm sau, tôi gần như ngủ gật trên bàn ăn.
"Huệ Bân, sao con buồn ngũ dữ vậy?"
"Dạ... làm bài tập."
Có bài tập gì đâu! Tôi chơi game với Ngân Hách, chơi suốt đêm. Tôi buồn ngủ đến nỗi tóc đều sắp dựng đứng lên, mắt nhìn thấy lờ mờ. Nhưng ngược lại, Ngân Hách quá tỉnh táo nhỉ? Rất tỉnh.
"Cậu cũng chơi cùng sao lại tỉnh như thế?"
"Mới mấy tiếng đồng hồ?"
"Tớ chỉ ngủ có 4 tiếng."
”Nhiều quá rồi."
Khoan đã, tôi phải kiểm tra một chút. Tiền điện nhà tôi nếu tăng mạnh, chắc chắn là vì máy tình trong phòng Ngân Hách hoạt động không biết ngày đêm
"Định tiếp tục nhìn bằng con mắt đó à?"
"Mắt tôi thế nào?"
"Mi sưng phù rồi."
"Tớ cũng muốn nhìn thế giới này." Gần đây, mắt tôi bị sưng nhiều lần đến thế, đáng ghét thật.
"Không phải người?"
"Cậu là người à? Luôn như thế? Tớ cũng phải chọn chuyện gì đáng chờ đợi rồi hãy chờ."
"Đúng thế."
Xin cậu đừng nhại giọng người khác được không?
"Cậu chẳng thể nhường tôi chút nào sao? Ăn phần cơm của cậu đi, có thể sẽ trễ học đấy."
"Trèo tường vào."
"Trèo tưởng không phải không được, nhưng sẽ làm bẩn quần áo."
"Nào, sắp trễ rồi, mau đi thôi!"
"Ừ! Đi thôi."
Lại bị Ngân Hách chi phối, tôi sắp điên mất, đứng dậy, tôi đi ra theo Ngân Hách. Dì đuổi theo kéo tôi lại.
"Dạ? Gì ạ?"
Dì nói nhỏ vào tai tôi, tôi nghe xong, suýt chút không thể đi đến trường, bởi vì, nó quá hoang đường.
"Dì chẳng phải nói rồi sao? Quan tâm dịu dàng chính là chiêu của người phụ nữ."
"Thứ 7 không có giờ tự học à?"
"Ừ, không có."