Người Sói và Sức Mạnh Ánh Sáng

Chương 6: Chương 6




Kenlin từ từ bước tới

-Cho mình xin lỗi thay người bạn của mình nhé.

Anh cười nhè nhẹ, cô như bị húp hồn vì nụ cười tuyệt đẹp của cậu.

Cố gắng quay đầu tránh ra khỏi mê hồn trận đó, cô trả lời lạnh lùng

-Không sao đâu.

Nhưng Luna ở bên lại lên tiếng.

-Không sao cái gì? Bầm hết tay rồi kia O.o

-Thế cho mình xin lỗi, mới các bạn cùng ặn để chuộc lỗi được chứ?

Cô bé Luna trả lời rối rít

-Được chứ.

Vội kéo tay Mira theo.

Dáng hình của ba hot boy đi với hai cô, đúng là rất đẹp, khiến bao nhiêu người xung quanh nhìn mà ngưỡng mộ muốn chết.

Ánh mắt cô đằm đằm nhìn vào Herb như muốn giết hắn đi.

Crowe anh chàng băng giá cất tiếng.

-Vậy hai nàng tiêu thư chúng ta tên gì nhĩ?

Cô trả lời

-Tôi tên Mira, còn đây là bạn tôi Luna.

-Vậy mấy boy phù thủy đó tên gì?

Herb trả lời.

-Ah muốn làm quen mấy chàng trai đây hả? Không dể đâu nha.

Cô trả lời trong tức giận.

-Tôi không thèm làm quen một người như anh đâu, nên đừng có tưởng bở.

Kenlin mỉm cười.

-Thôi đi hai địch thủ, nhưng người xung quanh đang nhìn chúng ta này _ _

Crowe cất tiền trả lời

-Tôi là Crowe, còn bên là Kenlin và địch thủ của cô là Herb.

-Trời, tên gì mà xấu kinh khủng vậy Herb.

Thêm vào đó là nụ cười chế nhạo.

-Ừhm. Tên của bà củng đầu có hay gì đâu?

Ba người ở bên cười vui vẽ vì cách cải nhau của cả hai ^^

Bước tới ngồi xuống ghế và gọi thức ăn ra, nhưng món ăn bay lơ lửng dừng lại chiếc bàn ăn của năm người.

Dĩa gà rán bay trên không từ từ hà cánh xuống, hiền từ từ lớp da giòn tan của chiếc đùi...

Năm người vừa ăn vừa cười nói vui vẽ, quên đi cả chuyện vừa mới xảy ra.

***

Cuộc sống ở trong trường này có qúa nhiều áp lực khiến cô mệt mỏi, Mira từ từ bước ra ngoài, nhìn lên ánh trăng tròn sáng ở trên, cô nhìn thấy bóng dáng của một anh chàng đang đứng trên mái nhà tầng ba của học viện.

Hình dáng này khá quen thuộc, cô vội lôi trong túi ra cây đủa chỉ vào dưới đất, niêm vài câu thần chú.

Một cây chủi hiện ra, cô cầm cây chủi bay lên mái nhà.

Dù anh không nhìn nhưng củng biết đó là cô, mùi hương trên người cô anh không thể nào nhầm lẫn được.

-Mira lên đây làm gì vậy?

Với giộng ấm áp, cô thấy rất quen thuộc nhưng vẫn chưa nhận ra anh là ai.

-Tôi lên chơi không được àh? Tối không có quyền đó sao.

-Ừ. Tôi củng đâu có thể cấm cô được đâu chứ.

Rồi anh quay mặt lại mỉm cười, chừ cô mới nhận ra anh là ai, dưới anh trăng sáng chói hiện rỏ khuôn mặt điểm trai rạng ngời của anh, mái tóc cứ khẻ bay trong gió, nhưng khác lạ đôi mắt anh sáng chói nhìn cô.

Cồ từ từ bước tới gần anh hơn.

-Sao anh lại một mình đứng ở đây?

-Tôi thích ngắm trăng lúc đêm xuống Mira ạ.

-Ừ, anh mộng mơ qúa ha, tối rồi không lo ngủ đứng đó mà ngắm với chả nghiến.

Hưm..anh tỏ vẽ thái độ tức giận khi nghe từ đó của cô.

Anh nhìn vào cô, đôi mắt anh nhìn rất rỏ khi đêm xuống, anh nhìn vào đôi mắt màu xanh biết, đôi mắt cô rất giống người mẹ của anh Benaud, anh nhìn vào đó và bao nổi tức giận của anh hình như mất đi, anh nói nhỏ.

-Mira à, đôi mắt của cô rất giống một người thân nhất của tôi.

Cô ngơ ngác hỏi

-Là ai?

-Benaud Perkins.

-Tôi không quen người đó mà?

-Ừ, rồi anh đăm chiêu nhìn về một hướng xa xăm.

Cô ngồi bên anh im lặng, như hiểu anh có nhiều điều không thể nói.

Từ từ đàng xa, anh cảm nhận được mùi vị của một thứ gì đó, anh nhảy xuống nhanh như chớp, trước sự kinh hoàng của cô.

Tòa nhà cao ba lâu của học viện mà anh nhảy xuống bình an như thường, cô nghĩ đúng là anh có một sức mạnh bí mật mà cô không thể nhìn thấy, cô vội cưởi chổi đi theo anh.

***

Trước mắt cô là hai con ma càrồng đang cô tấn công anh, lòng cô nổi lên sự tức giận, cô phóng tia điện màu xanh vào con ma càrông đang chuẩn bị vù tới Kenlin.

Anh né nhưng đòn tấn công đây móng vuốt của hai con thú, và chút sau đó một con rớt xuống quàng quại nứt ra, anh cảm nhận được đó là sức mạnh của cô, nhưng anh vẫn chăm chú hạ sát con sinh vật thứ hai, một qủa cầu ánh sáng được phóng tới khiến cho con vật nổ tung ra, trước sự ngở ngàng của cô.

Sức mạnh của anh, con hơn nhưng gì cô tưởng tượng, thân sát con quái vật nổ ra chỉ sau một đòn ánh sáng của anh.

Anh nhìn lên cô, cô hạ cánh xuống sát bên anh, nói.

-Kenlin sao anh có thể nhận biết được sự có mặt của ma càrồng?

-Tôi không biết, có thể đó là bản năng.

Anh mỉm cười với cô.

-Mà hình như vừa rồi cô tức giận thì phải?

-ừ, tôi...

Giống như có một điều cô không thể nói, anh liền nói tiếp.

-Hình như cô củng thích đi săn những con quái vật này thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.