Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 25: Chương 25: Địch công tử






Đối với sự ôn nhu của Triển Vân, trong lòng Tử Hàm có loại cảm giác kỳ quái, hành vi của hắn là một loại trừng phạt, hay chọc ghẹo, chỉ vì nàng nhìn nam nhân ưu nhã kia nhiều một chút, Triển Vân tựa hồ liền tức giận?

Vì sao phải tức giận đây? Mỗi ngày nàng đều nhìn Trụ Tử mà, cũng không thấy hắn tức giận như thế, tổng cảm giác Triển Vân là lạ, có khi cảm thấy dáng vẻ hắn nổi trận lôi đình đùa vui lắm, có khi sẽ chìm đắm trong con ngươi say lòng người mà ôn nhu của hắn.

Ôn nhu của hắn không phải đối Vân Vương phi mới có sao, vì sao đối nàng cũng có cùng dạng ôn nhu, mặc dù sự ôn nhu khiến người tâm phiền ý loạn là ngẫu nhiên, ngắn ngủi, nhưng tâm vẫn có cảm giác, tuy không rõ cảm giác kia là cái gì.

Nghĩ, Tử Hàm cũng không khỏi nhớ tới lời nói của Triển Vân, hắn muốn đưa nàng rời khỏi chỗ này, nàng không muốn rời khỏi, cũng không thể rời khỏi, phải nghĩ biện pháp gì lưu lại đây, Tử Hàm âm thầm cân nhắc, nhưng không có kết quả, tư duy lại đột nhiên nhảy đến nam tử tao nhã khiến nàng dừng mắt lại.

Nam nhân kia có loại cảm giác nói không nên lời, hắn có thể khiến nàng không cảm giác được sự tồn tại, một loại cách biệt với thế gian, hoặc là nói trên người hắn không có hơi thở, kỳ quái rất kỳ quái.

Tử Hàm không khỏi cân nhắc, một nam nhân như vậy, sao lại ở trong quân doanh, có quan hệ gì với Triển Vân đây? Lại là lai lịch gì, tổng cảm thấy không đơn giản, rất muốn tìm tòi đến tột cùng, nhưng Tử Hàm cũng biết, lòng nam nhân sâu không thể dò.

Nàng tựa hồ gặp được vấn đề khó, Tử Hàm sâu kín than thở một tiếng, nằm úp sấp ở trên bàn, ánh mắt nhìn ra xa.

——————

Mặc dù Tử Hàm đáp ứng Triển Vân sẽ không ra doanh trướng, nhưng khí trời nóng bức, nàng cũng không phải người nghe lời, vẫn không tự chủ được tiêu sái ra ngoài , kỳ thật rất muốn tắm một cái, bắt đầu từ Bắc (hướng Bắc) đi đến chỗ này, bởi vì điều kiện không cho cũng bởi vì vết thương trên người, đã nhiều ngày chưa tắm rửa, trên người dính dính nhớp nhớp, còn có một cỗ hương vị khiến mình cảm thấy khó chịu.

Ngoài doanh trướng có binh lính tuần tra tới tới lui lui tiêu sái di động, Tử Hàm cũng lững thững bước đi, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng sáo, khiến nàng không tự chủ được bị hấp dẫn, theo tiếng sáo đi thẳng về phía trước.

Xuyên qua những cái lều màu trắng chằng chịt, Tử Hàm rốt cuộc thấy được chủ nhân thổi sáo.

Tử Hàm chỉ có thể nhìn đến bóng lưng thon dài mà cao ngất của hắn, mặc quần áo tơ tằm màu sáng thêu tường vân[1], ở trong gió nhẹ nhàng đong đưa, tóc đen như mực, nhàn nhạt tùy gió đong đưa, tao nhã mà lại nhàn nhã, mặc dù nhìn không tới mặt nam nhân, nhưng Tử Hàm có thể xác định nam nhân này chính là nam nhân ưu nhã ở trong doanh trướng của Triển Vân.

Tiếng sáo tựa như người của hắn, lúc ẩn lúc hiện mà lại thanh nhã, không nhiễm khí thế tục, khiến người thực thư thái nhưng lại mơ hồ cảm thấy một loại hơi thở không giống với bình thường, có lẽ người khác không cảm giác được, nhưng nàng là một sát thủ, cảm giác sắc bén hơn người khác.

Tiếng sáo dừng lại, tay nắm cây sáo của nam nhân gác ở sau người, nhưng không quay đầu, tựa hồ không có phát hiện Tử Hàm đến, lưng đối Tử Hàm, tựa hồ đang nhìn phía trên, lại tựa hồ như đang suy nghĩ.

Tử Hàm muốn hỏi cái gì đó , nhưng lại do dự, tử tế cân nhắc vẫn quyết định không hỏi, mặc kệ hắn cảm giác được nàng đến hay không, nàng quyết định rời khỏi, khi Tử Hàm xoay người muốn rời đi thì nam tử kia lại lên tiếng nói chuyện.

"Nếu đã đến, cần gì phải vội vàng rời đi."

Thanh âm trầm thấp mà lại ôn nhu, như bề ngoài của hắn, cho người ta cảm giác thực tao nhã.

"Nga, ta là thấy ngươi đang suy nghĩ, cho nên không muốn quấy nhiễu mà thôi." Tử Hàm nhìn bóng lưng nam nhân, cúi đầu nói.

Nam nhân xoay người lại, lộ ra một nụ cười ưu nhã với Tử Hàm, "Ngươi rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt."

"Vậy ngươi suy nghĩ cái gì, có thể nói ra nghe một chút không?" Tử Hàm đi về phía trước mấy bước, nhìn vào mắt nam nhân, muốn từ trong ánh mắt của hắn đọc ra cái gì, nhưng thật đáng tiếc, cái gì đều không có.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân là tao nhã trước sau như một, ngón tay thon dài vỗ về chơi đùa cây sáo xanh biếc, "Ngươi rất ngạc nhiên về ta sao?"

Thật sự là nam nhân nguy hiểm, nàng bất quá là nhìn hắn nhiều một cái, không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, ngược lại bị người đọc hiểu ánh mắt của mình, Tử Hàm không chút tâm cơ cười nói "Kia đương nhiên, ta đến chỗ này cũng đã mấy ngày, ngươi xem những ngươi chung quanh đây không phải thô thô lỗ lỗ sao, nhìn dáng vẻ ngươi tuyệt không giống lính đánh giặc, giống như là một tú tài, xuất hiện ở chỗ này không thích hợp, ta thừa nhận là hơi tò mò, ngươi thì sao, không hiếu kỳ vì sao ta lại ở chỗ này sao?"

"Mỗi cá nhân xuất hiện đều có đạo lý nhất định, ngươi là như thế, ta cũng thế, này lại có cái gì tò mò." Tròng mắt của nam nhân thanh thanh đạm đạm, không có gợn sóng, Tử Hàm hoài nghi, giờ phút này nếu là trời sập xuống, hắn có thể nhướng mày một chút hay không.

"Nói chuyện cổ cổ quái quái, ai, tự ngươi chậm rãi cảm khái, ta còn có sự việc phải rời khỏi." Tử Hàm không muốn nói tiếp nữa, nàng biết nam nhân trước mắt này còn tinh ranh hơn so với hồ ly tinh, muốn đọc ra hay là hỏi ra cái gì, là không có khả năng, khi xoay người đi về hướng doanh trướng của mình thì lại nghe được nam tử kia nhẹ nhàng nói: "Ngươi kêu Đồng Tử Hàm, đúng không!"

Tử Hàm không khỏi dừng bước chân lại, xoay qua, bím tóc theo động tác của nàng cũng vẽ ra một cái độ cong đẹp mắt, "Ngươi biết ta gọi là cái gì, ta còn không biết ngươi kêu là gì, không công bằng nga, mau chóng báo họ tên đi."

Nam nhân lại là tao nhã nở nụ cười, đôi tay đẹp cầm lấy cây sáo nhẹ nhàng thổi một tiếng, "Địch chính là tên ta."

"Địch? Địch?" Cái tên thật quái, Tử Hàm đang muốn hỏi, lại phát hiện, Địch công tử kia, đã biến mất trước mắt nàng, tâm Tử Hàm không khỏi sợ hãi.

Quá nhanh, hắn lại có thể không tiếng động rời đi, từ trước mắt sát thủ có nhãn lực cực mạnh như nàng, giây lát lướt qua, đáng sợ, thân Tử Hàm không khỏi run run một chút, lại càng thêm tò mò với vị Địch công tử ưu nhã này.

Tục ngữ nói lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người!

Nhưng người vẫn tránh không được tò mò về một số người hoặc là chuyện!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tường vân: tường vân cũng có 1 vài kiểu khác nhau, nhưng đây là các kiểu được thêu nhiều, tớ thấy là nó cũng chỉ đổi lại cách sắp xếp thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.