Vẻ mặt Tử Hàm đỏ bừng chạy về doanh trướng của mình, còn chưa kịp lấy hơi, rèm doanh trướng đã bị vén lên, phía sau hiện lên một đạo ánh sáng mờ.
Có người tiến vào, Tử Hàm quay đầu nhìn lại là Triển Vân.
Lúc này trong lòng Tử Hàm vừa thẹn vừa giận, cũng không hành lễ, mắt lạnh nhìn Triển Vân liếc mắt một cái, ‘hừ’ một tiếng, xoay người đi, không để ý tới hắn.
Triển Vân nhìn Tử Hàm bóng lưng mảnh khảnh linh lung lại có hứng thú của Tử Hàm, không khỏi đi thẳng về phía trước, đứng ở phía sau Tử Hàm, vươn cánh tay một phen ôm lấy vòng eo của Tử Hàm, bá đạo ôm nàng vào lòng, nhưng vẫn không làm đau vết thương của nàng.
Thân thể Tử Hàm cứng đờ, vươn tay đẩy cánh tay tráng kiện của Triển Vân, "Vương gia buông tay, thả nô tỳ ra."
Triển Vân không có thả ra, ngược lại ôm càng thêm chặt, tay kia thì theo eo của Tử Hàm một đường hướng về phía trước dừng ở bộ ngực của Tử Hàm, bàn tay to cực nóng cách quần áo liên tục truyền vào trên ngực của nàng, làm cho Tử Hàm không khỏi run rẩy, ngượng ngùng, tức tối.
Tử Hàm không để ý đau đớn phía sau lưng, vùng vẫy, tức giận nói: "Buông tay. . . Vương gia dựa vào cái gì muốn cợt nhã nô tỳ như vậy, vương gia là đem nô tỳ coi như đồ vật mua vui, hay là xem nô tỳ như quân kĩ!"
Triển Vân đem Tử Hàm giam cầm, một tay ôm thắt lưng một tay vuốt ve vật mềm mại của Tử Hàm, tà mị ở bên tai của Tử Hàm nói nhỏ: "Tiểu nha đầu phát triển nóng nảy rồi sao, thế nào? Thấy đến nam nhân khác, ngay cả ta hôn một chút cũng không thể, huh? Là ai cho ngươi can đảm đến ngỗ nghịch bổn vương?"
Hơi thở của Triển Vân phun lên khuôn mặt của Tử Hàm, bàn tay mang theo một loại ma lực khó hiểu vuốt ve bộ ngực của nàng, khiến thân thể nàng run rẩy một trận, mặt đỏ như màu ráng[1], vừa thẹn thùng vừa tức giận nói: "Nô tỳ tuy là nha hoàn, nhưng cũng là một nữ nhi, vương gia đối đãi nô tỳ như vậy, bảo nô tỳ làm sao gặp người."
Triển Vân tà mị cười, bàn tay từ bộ ngực chuyển lên cổ áo, cường thế đem tay đưa vào trong áo của Tử Hàm, không hề sai lầm đem bộ ngực mềm mại của Tử Hàm nắm giữ trong tay.
"A! Không cần!" Tử Hàm kinh hô một tiếng, hai bàn tay cách lớp áo bắt lấy cái tay xấu xa của Triển Vân.
Đặt cằm trên vai của Tử Hàm, thấp giọng nói: "Đã quên thân phận của mình sao? Ngươi là phải vì bổn vương sinh đứa nhỏ, bị bổn vương hôn một chút, sờ một chút lại làm sao?"
Tử Hàm xấu hổ ảo não không thôi, gấp hô: "Không cần. . . Không cần, nô tỳ đổi ý, không muốn sinh đứa nhỏ, vương gia thả nô tỳ ra."
"Nha? Này cũng không do ngươi, không bằng liền hiện tại được không?" Triển Vân đang nói, cái tay duỗi bên trong áo Tử Hàm nhẹ nhàng đẩy một cái, quần áo cởi ra nửa, lộ ra bả vai của Tử Hàm, trắng noãn mà không tì vết.
"Vương gia. . . . Ngài là nói giỡn đúng không." Dù Tử Hàm vừa tỉnh táo, vừa thông minh, cũng đoán không ra tâm tư của Triển Vân giờ phút này, là thật hay giả.
Triển Vân tà mị cười, cánh tay ôm vòng eo của Tử Hàm nhẹ nhàng dùng sức, chân Tử Hàm liền rời khỏi mặt đất, ôm nàng đi về phía giường, chỉ vài bước liền đem mặt của Tử Hàm hướng xuống dưới (nằm sấp), đặt ở trên giường, mà thân hình cường tráng của Triển Vân cũng đè xuống theo.
"Vương gia bỏ qua nô tỳ đi, nô tỳ còn chưa chuẩn bị tốt." Nếu không phải Tử Hàm đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh, sẽ lưu lại mồ hôi lạnh, bởi vì cái mông mềm của nàng, đã hoàn toàn cảm nhận dục vọng toàn tâm toàn ý của Triển Vân.
Cái tay của Triển Vân từ phía sau lưng Tử Hàm kéo xuống quần áo của nàng, đem lưng có vết thương của nàng lộ ra, "Ngỗ nghịch bổn vương ngươi rất đắc ý sao?"
Tử Hàm bị đè không cách nào động đậy, đành phải liều mạng lắc đầu, "Không có, nô tỳ không có ngỗ nghịch vương gia."
"Còn nói không có." Thân thể của Triển Vân đè xuống mạnh hơn một chút, Tử Hàm sợ đến hô lên: "Nô tỳ không dám, cũng không dám vi phạm lời vương gia nói."
"Thật không?" Triển Vân thấy Tử Hàm sợ tới mức không nhẹ, không khỏi lộ ra một chút cười mị hoặc người, đưa tay từ thắt lưng lấy ra một cái bình nhỏ, đem thuốc bột bên trong rắc lên lưng của nàng.
"Thật, nô tỳ nói đều là lời thật!" Lực chú ý của Tử Hàm đều đặt trên uy hiếp của Triển Vân, làm sao chú ý tới Triển Vân đang thoa thuốc lên vết thương của nàng.
Triển Vân nằm ở bên tai Tử Hàm, hung hăng nói: "Tốt lắm, nhớ kỹ, còn dám nhìn nam nhân, bổn vương liền khiến cho ngươi lập tức sinh đứa nhỏ cho bổn vương, hoàn thành sứ mệnh quang vinh của ngươi."
Nghe Triển Vân nói, Tử Hàm nghĩ trong lòng,chẳng lẽ là vừa rồi mình nhìn nam nhân ưu nhã kia mà gây hoạ, nàng nghĩ vội vàng gật đầu nói: "Được được, nô tỳ không bao giờ nhìn nam nhân khác nữa, nô tỳ sẽ ở trong doanh trướng, không bao giờ đi ra ngoài nữa."
Triển Vân cũng không có cao hứng như mong muốn, cánh môi hôn cổ Tử Hàm một chút. "Thế nào, ngươi không phải bởi vì sinh đứa nhỏ với bổn vương mà ở lại sao, hiện tại sao lại không tình nguyện?"
"Nô tỳ không biết, không biết, nô tỳ căn bản không biết sinh đứa nhỏ là chuyện thế nào, nghĩ thực đơn giản thôi, nhưng hiện tại thực sợ hãi . . . . Ô ô ô. . . ."
Triển Vân cương một chút, ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Vậy ngươi thấy sinh đứa nhỏ là sinh thế nào?"
"Nô tỳ nghe người ta nói hôn hôn miệng, nằm cùng nhau, liền sinh đứa nhỏ, sau này lại nghe người nói, sẽ đau chết người, hơn nữa vương gia làm những động tác này với nô tỳ, cũng khiến nô tỳ thực sợ hãi. . . Nô tỳ không biết. . . Ô ô ô. . . "
Ngốc nha đầu, cái gì cũng không biết lại đáp ứng sinh đứa nhỏ cho người khác, Triển Vân thở phào bỏ Tử Hàm ra, đứng lên, nhướng mày, trầm thấp nói: "Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu dám đi ra ngoài câu dẫn nam nhân, bổn vương sẽ dạy cho ngươi làm sao mới có đứa nhỏ."
Tử Hàm lăn lông lốc ngồi dậy, hoảng loạn đem quần áo mặc vào, hai mắt đẫm lệ nhìn Triển Vân. Gương mặt trắng nõn lộ vài giọt nước mắt trong suốt.
Triển Vân nhìn dáng vẻ lê hoa mang vũ (nước mắt đầy mặt) của Tử Hàm, không khỏi vươn tay, lại thấy Tử Hàm co rúm lui về phía sau.
Tử Hàm cũng rõ ràng nhìn thấy, trong con ngươi đen của Triển Vân có cái gì đó tên là ôn nhu, kéo dài nhìn nàng, hắn vẫn vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, thực ôn nhu, thực ôn nhu.
Giờ phút này Triển Vân rất dụ người, rất tuấn lãng, rất sức quyến rũ, chưa từng thấy qua Triển Vân như vậy, trong lúc Tử Hàm nhất thời giật mình, được động tác ôn nhu của Triển Vân, còn có ánh mắt khác biệt của hắn.
Triển Vân chậm rãi cúi người, ở trên trán Tử Hàm nhẹ nhàng hôn xuống một cái, rồi sau đó xoay người, lưu cho Tử Hàm một bóng lưng cao lớn, "Vết thương của ngươi phải nhanh tốt lên, ta phái người đưa ngươi rời khỏi, chỗ này không phải nơi ngươi ở."
Tử Hàm thật lâu chưa có hoàn hồn, thẳng đến Triển Vân rời khỏi của nàng doanh trướng, Tử Hàm mới cảm thấy, chính mình tựa hồ chìm đắm trong ôn nhu của hắn.
Ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, còn có giọng điệu chứa một loại cảm xúc khó hiểu kia, khiến lòng của nàng hơi rối loạn.
Vì sao, hắn có thể nổi trận lôi đình với nàng, có thể dùng mọi cách tra tấn nhục nhã nàng,nhưng sao lại có thể ôn nhu như vậy.
Hắn thật sự là một nam nhân mâu thuẫn mà lại khó có thể suy xét, nam nhân xấu, một chút cũng không giống dáng vẻ ở trong vương phủ, nam nhân lãnh khốc mà lại chung tình với Vương phi.
Là cảm tình hắn đối với Vương phi là giả, hay nam nhân vốn không cách nào chung tình, hay là gì khác?
Khác kia là cái gì?
Tử Hàm chậm rãi tỉnh táo lại, cũng cảm giác được vết thương nguyên bản có chút đau đớn chẳng còn đau đớn bao nhiêu, mũi, truyền đến một hơi thuốc quen thuộc.
Hắn bất quá là đang dọa nạt nàng, mục dích chân chính là thoa thuốc cho nàng, buồn bực hết sức, tâm lại không hiểu sao ấm áp. Nhưng cũng không cách nào xem nhẹ lời của Triển Vân, hắn muốn đưa nàng rời khỏi chỗ này. . . .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Ráng: trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời nó xiên ngang thành ra các màu rực rỡ thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng.