Chương 1
Editor: Nina
Thích Chu Tiểu Bân, thật sự là một chuyện dễ dàng, nếu như không tin, có thể đi hỏi nữ sinh của trường học chúng tôi, hỏi người thầm mến trong lòng cậu là ai, quá nửa là Chu Tiểu Bân. Ngoại hình của anh hoàn toàn được kế thừa từ ba anh, còn nhỏ tuổi mà tài năng xuất chúng đến khó mà tin nổi, hơn nữa thành tích rất tốt, dù chẳng phải dạng ưu tú được tuyên dương trước toàn khối. Chỉ như vậy cũng rõ ràng nhận thấy Chu Tiểu Bân rất có sức hấp dẫn, anh không phải kiểu học vẹt cũng chẳng phải loại mọt sách, mà hoàn toàn là một thiếu niên tràn đầy năng lượng hay chạy xung quanh sân tập.
Vào cấp hai, tôi liền biết người này.
Tôi biết anh ghi danh vào lớp năm, biết anh là chàng thiếu niên tính cách cởi mở, biết anh là trái bóng thi đấu chủ lực của lớp năm, còn biết lần trước anh là người đầu tiên lên án khẩu vị cơm nước ở căn tin không ngon, xem đi, tôi biết nhiều chuyện về anh như vậy, chỉ là rất rõ ràng, anh không biết tôi, anh cũng không quen tôi, ngay cả tên tôi anh cũng không biết.
Chuyện này có xem như rất đáng thương không?
Đại khái không xem, vì tôi biết có rất nhiều nữ sinh cũng giống như tôi, khao khát được chàng hoàng tử phát hiện ra cô bé lọ lem là mình. Nhưng chúng ta đều quên đi một sự thật, rằng bản thân cô bé lọ lem là con gái bá tước, con vịt nhỏ xấu xí sở dĩ biến thành thiên nga là vì bản thân cô ấy đã là thiên nga.
Mà chúng ta, có lẽ chính là mong được vịt hóa thiên nga.
--------------------
Chương 2
Editor: Nina
Có cơ hội sao? Có cơ hội được quen biết nam sinh Chu Tiểu Bân sao?
Chắc có, tôi hay nói với mình như vậy.
Cổng trường học dạo này thường xuất hiện một sự việc nhỏ: có người cầm đầu chặn học sinh lại để đòi tiền, dùng thủ đoạn đe dọa để ép buộc. Thật xui xẻo, tôi lại bị chặn, người cầm đầu là một cô gái xấu xa, làm việc này nhiều lần, nhưng lại chưa bị bắt, vẫn còn có thể đến trường, mọi người nói cô có người đứng sau, tôi cũng nghĩ thế.
Lý Tư Di chính là nữ sinh cầm đầu, tóc nhuộm đủ màu sắc, khuôn mặt vốn xinh xắn cũng mất giá đi rất nhiều. Cô ta từng dẫn người đến chặn tôi ba lần, đều là đòi tiền, mà tôi thì chỉ biết đem hết tiền trên người đưa cho cô ta.
Đến lần thứ ba, tôi gặp được Chu Tiểu Bân.
Anh nhíu mày lại, lạ lùng quan sát tôi một lúc, sau đó mới lập tức tiến tới đánh người của Lý Tư Di dẫn đến, rồi anh nói với Lý Tư Di rằng —- Cút đi, tôi không đánh phụ nữ.
Phụ nữ? Nghe được từ này tôi rất muốn cười, ở độ tuổi này, sao có thể được gọi là phụ nữ. Nhưng tôi không cười, vì Chu Tiểu Bân lại nhíu mày nhìn tôi, “Sao em lại để mặc cho người ta bắt nạt mình vậy chứ?
Tôi nhìn anh, không nói gì cả. Tôi không thể nói cho anh biết, thật ra tôi thông cảm cho Lý Tư Di, cha mẹ Lý Tư Di ly hôn, chỉ có thể làm cái trò đùa trẻ con này để gây sự chú ý đến cha mẹ, nhưng cha mẹ lại một lần nữa thất vọng hơn, mà cô ấy vẫn tiếp tục làm chuyện này để khiến cho giáo viên phải gọi về gia đình, cứ lòng vòng như vậy.
Hơn nữa tôi còn biết, Lý Tư Di cô ta rất mạnh, nếu cô không làm được, cô sẽ liên tục chăm chú vào người đó, hay tìm đến người đó. Mà tôi rõ ràng không phải người nhiều chuyện, đưa tiền cho cô ta, có thể đổi lấy bình yên cho bản thân, tôi thấy mình được lời hơn. Nhưng người bị bắt nạt mà còn ôm lấy kiểu suy nghĩ lạc quan như vậy, tôi cũng có chút hoài nghi, tôi thật sự rất hèn nhát?
Tôi ngơ ngác nhìn Chu Tiểu Bân, dường như anh không muốn nói gì với tôi, “Lần sau đừng để mặc cho người khác bắt nạt em như vậy.”
Tôi không biết mình có chỗ nào khiến cho anh nghĩ rằng là tôi để mặc cho người khác bắt nạt.
Có lẽ trông tôi khá yếu đuối? Sự thật đúng là vậy, cũng đều tại trời sinh, so với người ta, cha mẹ cũng cảm thấy tôi dễ bị người ta bắt nạt hơn, đó cũng đâu phải ý của tôi.
Anh vuốt lại tóc của mình, dường như lo tóc sẽ bị rối.
Nam sinh của trường chúng tôi, đều có một câu nói nổi tiếng: đầu có thể mất, máu có thể chảy, nhưng tóc không thể rối.
Anh đi rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi được ở gần anh nhất, dáng anh thật đẹp mắt, trên mặt không hề có mụn hay vết bớt, mặt láng mịn, chẳng qua tuổi còn nhỏ, vẫn có cảm giác thấy trẻ con.
Tôi không nên bình luận về anh như vậy, vì trong mắt anh, tôi cũng chỉ là một cô gái ngây thơ.
Nhưng anh không biết đâu, nếu như có thể gặp được anh như thế này, tôi tình nguyện mỗi ngày đều bị Lý Tư Di bắt nạt.
Mà anh, sẽ mãi mãi không biết được.
--------------------
Chương 3
Editor: Nina
Anh ấy nói cho phép tôi đi cùng anh.
Tôi lại vô tình hiểu sai, tưởng là cả đời.
Lại một lần nữa chạm trán với Chu Tiểu Bân, là lúc xếp hàng lấy cơm.
Người thật sự rất đông, thế là có người chen ngang, trực tiếp xếp hàng ở phía trước tôi. Tôi có hơi sửng sốt, đang do dự không biết có nên lên tiếng không, thậm chí người bên cạnh cũng không nói gì, vẻ mặt chẳng thay đổi, sao bạn nam phía trước lại cao to thế này? Tôi có hơi buồn bực, nhưng vì người quản lý học sinh chẳng hề nói gì, tôi cũng ngại không nói gì luôn.
Đúng lúc này Chu Tiểu Bân xuất hiện, anh dừng lại trước mặt bạn cao to kia, “Này bạn học, cậu đang chen ngang.”
“Tên đáng ghét này, mau tránh ra.”
“Bạn học, cậu đang chen ngang.” Chu Tiểu Bân tiếp tục nói.
“Tránh ra mau, đừng có nói tao không cảnh báo mày, mày biết tao là ai không?”
Chu Tiểu Bân kéo ống tay áo lên, dường như chuẩn bị đánh nhau.
Bạn cao to do dự vài giây, hậm hực nói, “Thôi đi, sợ đánh mày lại gây phiền phức cho tao.” Nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi.
Lúc này Chu Tiểu Bân mới kéo ống tay áo xuống, sau đó lại nhíu mày nhìn tôi, “Sao mỗi lần tôi nhìn thấy em, thì em đều bị người ta bắt nạt vậy?” Anh lắc đầu một cái, “Sau này đi cùng tôi, để tôi xem có ai dám bắt nạt em nữa.”
Tôi vì lời nói đó mà sững sờ tại chỗ.
--------------------
Chương 4
Editor: Nina
Chu Tiểu Bân nói lời đó, chẳng hề đùa giỡn.
Ngay trưa hôm ấy, anh ra dáng vẻ của một “giáo viên” mà giáo dục tôi, làm người không thể cứ hèn nhát như vậy, nếu không sẽ luôn bị bắt nạt, rồi người khác nghĩ em dễ ức hiếp, nên liên tục bắt nạt em, mãi mãi không thể yên ổn được. Anh nói rất nhiều, cũng là lần đầu tôi được biết, hóa ra anh lại có thể nói nhiều như thế.
Tôi lẳng lặng nhìn anh, tôi biết anh đang nói cái gì, nhưng chắc chắn là nghe không vào, vì tôi chỉ đang nhìn mỗi anh. Nhìn đôi mắt đẹp của anh, nhìn cái mũi đẹp của anh, nhìn đôi môi đẹp của anh... Mỗi chỗ trên người anh, sao có thể đẹp như vậy, có lẽ tôi bị trúng tà rồi chăng?
Có lẽ, là sự thật, vì con gái so với con trai thì háo sắc hơn, con trai mà háo sắc, chắc là cô gái có vẻ xinh đẹp, mà con gái háo sắc cũng có thể vì tình yêu mà chi tiền để có được vẻ đẹp đó.
Trong cùng một ngày, sau khi tan học, Chu Tiểu Bân không cho tôi ra về.
Anh đưa tôi đến sân tập trường học, ở nơi ấy đã có bốn nam sinh đứng chờ, Chu Tiểu Bân giới thiệu tôi với bọn họ, rồi vỗ vai của tôi, “Sau này đây chính là em gái của các cậu, phải chăm sóc thật tốt với em ấy.”
Mấy nam sinh ấy đều cười, sau đó nói tất nhiên rồi.
Cứ như vậy, tôi gia nhập nhóm năm người bọn họ, rồi phát triển thành nhóm sáu người, tôi là nữ sinh duy nhất trong đó.
Tôi biết bọn họ cực kì thân thiết, gần như từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ở trường tiểu học thì cùng một lớp, có thể tưởng tượng quan hệ của họ thân thiết đến cỡ nào.
Mà họ rất biết chăm sóc tôi, luôn coi tôi là em gái ruột của họ.
Vào lúc ấy, tôi luôn cho rằng mình là đặc biệt nhất, có thể khiến Chu Tiểu Bân nhìn với ánh mắt khác, để tôi có lý do hợp lí mà xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Hai chữ “đặc biệt”, thật ra đơn giản chỉ là trân trọng những thứ quan trọng, mà tôi lại có được nó.
Tôi tưởng rằng hai chữ này sẽ theo tôi mãi, mãi cho đến trọn đời.
--------------------
Chương 5
Editor: Nina
Thực ra tôi cũng không được xem là nữ sinh đặc biệt nhất bên cạnh Chu Tiểu Bân, nói đặc biệt nhất thì chính là Chu Tiểu Ngữ.
Chu Tiểu Bân rất hài lòng khi nói về chuyện này, anh làm như thế, không chỉ lấy lòng chị của anh, mà còn thu được lợi từ chỗ mẹ, vẹn cả đôi đường, nên anh rất thích.
Có lần rất vô tình, tôi nghe được Chu Tiểu Ngữ nói chuyện với Chu Tiểu Bân.
“Tiểu Bân, em đối với Ân Kha là tình cảm gì vậy?” Chủ Tiểu Ngữ hỏi Chu Tiểu Bân như vậy.
“Là em gái, không muốn em ấy bị người ta bắt nạt... Thì phải bảo vệ em ấy thôi!”
Chu Tiểu Ngữ vỗ vai Chu Tiểu Bân, “Nếu như em đối với cô ấy không phải loại tình cảm kia, thì cũng đừng cho cô ấy hi vọng nữa.”
“Chị, chị nghĩ nhiều rồi. Em chỉ xem em ấy là em gái thôi, em ấy cũng xem em là anh trai, không phải loại phức tạp mà chị nghĩ đâu.”
. . . .
Ân Kha là tên của tôi.
Tôi luôn nghĩ, ở một số chỗ, con gái so với con trai thì nhạy cảm hơn, số lần Chu Tiểu Ngữ gặp tôi rất ít, khoảng hai, ba lần, mà trong hai ba lần đó, thái độ tôi đối với Chu Tiểu Bân rất bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng chị ấy vẫn biết tình cảm của tôi.
Vì lẽ đó, con gái thường hiểu rõ con gái nhất?
Không đúng, lẽ nào cùng giới tính mới thực sự hiểu nhau hơn?