Chương 11
Editor: Nina
Chu Tiểu Bân với Thẩm Bách Y bên nhau rất hạnh phúc, cùng trải qua hai năm, bọn họ có bao nhiêu vui vẻ, thì tôi có bấy nhiêu khó chịu.
Mãi đến tận một ngày, Chu Tiểu Bân hẹn chúng tôi cùng ăn cơm, đương nhiên chúng tôi sẽ cùng đi. Ngay cả mấy người bọn anh đều cười, thật khó, Chu Tiểu Bân vẫn còn nhớ chúng tôi.
Một ngày kia, Chu Tiểu Bân liên tục uống rượu, cứ liên tục uống rượu, cái gì cũng không nói, chỉ có thể uống rượu.
Không ai có thể khuyên nhủ anh, kể cả tôi.
Tôi muốn hỏi anh nhiều hơn, ai khiến anh đau lòng như vậy, ai khiến anh khó chịu như vậy, nói cho em, nói cho em, em sẽ đồng ý chia sẻ cùng anh.
Nhưng không thể, thật sự không thể.
Lão Ngũ thở dài, “Gọi điện thoại cho Thẩm Bách Y, bảo cô ấy đến đón cậu về!”
Thẩm Bách Y tới rất nhanh, cô nhìn thấy bộ dáng này của Chu Tiểu Bân, nhíu mày. Chu Tiểu Bân có lẽ say, hoặc có lẽ không say, nhưng lúc Thẩm Bách Y đến, anh liền mạnh mẽ ôm lấy cô.
Anh cứ ra sức ôm như vậy.
Anh không ngừng nói, “Đừng đi, đừng rời bỏ anh... Đừng đi, có được hay không?
Anh luôn là người sĩ diện, vậy mà lại có một ngày bất chấp, chỉ để giữ người con gái kia ở lại.
Sau đó chúng tôi đều biết, Thẩm Bách Y muốn đi du học ở Pháp, mà Chu Tiểu Bân muốn cô ở lại, nhưng Thẩm Bách Y không muốn thế.
Thẩm bách Y vỗ nhẹ phía sau lưng Chu Tiểu Bân, “Em sẽ không ở lại,“ cô dừng một lát, “Nhưng anh có thể cùng đi với em.”
Sáu tháng sau, Chu Tiểu Bân cùng Thẩm Bách Y sang nước Pháp.
Câu chuyện ở đây, có lẽ thật sự kết thúc rồi.
Không có cái gì về sự tồn tại của “tôi” cả, trên thế giới này, ngoại trừ luôn chờ đợi anh phát hiện ra tình cảm, còn có chuyện anh gặp được người con gái thật sự ảnh hưởng đến anh.
Thẩm Bách Y chính là có thể ảnh hưởng đến Chu Tiểu Bân.
-------------------------------
Chương 12
Editor: Nina
Chuyện này, không có sau đó, không có cuối cùng anh sẽ yêu tôi, cũng không vì sự tồn tại của tôi mà ảnh hưởng điều gì đến anh cả.
Bọn họ về nước.
Không bao lâu, họ kết hôn.
Ở hôn lễ, tôi thấy Chu Tiểu Bân cười đầy hạnh phúc, anh hôn tay Thẩm Bách Y, nhẹ nhàng nói, “Đời này, may mắn lớn nhất của anh là gặp được em.”
Tôi dường như nhớ rất rõ nhiều chuyện về họ.
Chu Tiểu Bân giúp đỡ anh em của anh làm việc, còn Thẩm Bách Y thì tự mình mở một cửa hàng, trong tay cô có một thương hiệu quần áo, là do bản thân cô thiết kế, Chu Tiểu Bân thấy vậy liền giúp Thẩm Bách Y quảng cáo, ngay sau đó lượng tiêu thụ của thương hiệu này khá tốt.
Sau khi kết hôn, Chu Tiểu Bân vừa làm việc vừa chăm con cái, còn Thẩm Bách Y lại gắng sức vào làm việc, cô là phụ nữ có thái độ độc lập, nhưng không phải phong cách của nữ cường nhân , trước sau như một đều dịu dàng.
“Nữ cường nhân” – cụm từ mà người Trung Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang.
Thật bất ngờ, có một ngày tôi gặp lại Thẩm Bách Y, cô cũng nhìn thấy tôi, thế là chúng tôi cùng ngồi ăn cơm.
Thẩm Bách Y nhìn vào ánh mắt tôi, rất hờ hững, lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra cô lại đẹp như vậy.
Trong lòng tôi tự hỏi bản thân, cô có biết tôi thầm mến chồng của cô nhiều năm rồi không? Có lẽ biết, có lẽ không biết, hay cô căn bản không để ý, vì cô cứ việc đi thẳng con đường của mình, còn Chu Tiểu Bân cũng sẽ đi theo cô thôi.
Chúng tôi không nhiều lời, thật ra cũng chẳng có gì để nói.
Không bao lâu sau, Chu Tiểu Bân đến, anh nhìn Thẩm Bách Y vô cùng lo lắng, “Sao điện thoại cũng không chịu bắt máy vậy? Em không nên chạy loạn... Anh không nghĩ em lại lén lút ăn những thứ này?”
Anh nói xong những lời đó, mới phát hiện người ngồi đối diện vợ của anh.
Ánh mắt của anh, có hơi không quen, sau đó mới nở nụ cười.
Lúc này, tôi thì có hơi thản nhiên, vì tôi đối với anh mà nói, thực ra vẫn luôn là sự hiện diện như vậy.
-------------------------------
Chương 13
Editor: Nina
Sau đó thì sao? Sau đó họ hỏi thăm tôi cái gì?
Sau đó à, Chu Tiểu Bân cùng Thẩm Bách Y bên nhau rất hạnh phúc.
Còn tôi thì, tìm người đàn ông khác rồi kết hôn sinh con.
Có thể chuyện này, nhiều nhàm chán lắm.
Quả thực không có gì hay, nhưng đây chính là chuyện cũ của tôi, không có than vãn về nhân vật nữ của mình, lại cách nữ chính rất xa.
Tôi không phải người thứ ba trong câu chuyện, chẳng qua người thứ ba ấy không quá quan trọng mà thôi.