Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 28: Chương 28: Ai khiến ai xấu hổ




“Tất nhiên rồi!”

Cao Dương cực kỳ đắc ý nói.

Phùng Thụy Tường lường trước rằng Cao Dương sẽ nói như vậy, ông ta nửa cười nửa không hỏi: “Xin hỏi Tổng giám đốc Cao mua bức tranh từ người bạn nào?”

Cao Dương nghe thấy câu hỏi này, mặt càng thêm vui vẻ.

Chẳng lẽ Phùng Thụy Tường muốn làm quen với người bạn kia của hắn.

Đây chính là cơ hội tốt để hắn kết giao với Phùng Thụy Tường.

“Chủ tịch Phùng, ông ta là Ngụy Đại Phúc, ông chủ ở chợ đồ cổ, ông ấy rất có tiếng tăm, tôi có thể lập tức gọi ông ấy tới đây.”

Cao Dương cười nói.

“Không cần đâu.”

Phùng Thụy Tường xua tay nói tiếp, tiếp đó lấy ra điện thoại của mình, cười híp mắt nói: “Tôi cũng quen biết Ngụy Đại Phúc.”

Phùng Thụy Tường cũng chẳng xa lạ gì với tên Ngụy Đại Phúc này.

Hắn là chủ cửa hàng có tiếng ở chợ đồ cổ, nhưng ở trong giới đồ cổ lại là loại người tiếng xấu đồn xa.

Bởi vì tên Ngụy Đại Phúc này giỏi bán hàng giả, hắn thường xuyên đem đống đồ giả của mình bán sang tay cho những người không biết xem hàng.

Xem ra Cao Dương này bị Ngụy Đại Phúc lừa rồi.

Nhưng Phùng Thụy Tường cũng chẳng có chút đồng tình nào với hắn, điện thoại được kết nối, ông ta lạnh nhạt mở miệng nói: “Ngụy Đại Phúc, dạo gần đây vẫn khỏe chứ?”

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói điềm tĩnh mang theo giọng điệu của lũ gian thương của một người đàn ông trung niên, ông ta cao giọng nói: “Trời ơi, sao hôm nay thầy Phùng có thời gian gọi điện cho tôi thế này, muốn đến xem hàng sao?”

Ngụy Đại Phúc đang ngồi trêи ghế thái sư gỗ đỏ trong cửa tiệm của mình ở chợ đồ cổ uống trà. ngôn tình ngược

“Ông nghiêm túc lại cho tôi, mau đến phòng trưng bày Quốc Hoa một chuyến”

.

Phùng Thụy Tường không chút khách sáo nói rồi thẳng tay cúp điện thoại.

Ngụy Đại Phúc ở đầu bên kia cũng không vì như vậy mà nổi giận, ngược lại nhanh nhẹn khởi động chiếc BMW của mình rồi lái thẳng tới phòng trưng bày Quốc Hoa.

Cao Dương vẫn giữ nguyên nụ cười trêи mặt nói: “Phùng Thụy Tường cũng quen biết với ông chủ Ngụy, vậy chúng ta cũng có duyên quá!”

Phùng Thụy Tường không nói gì, chỉ ngồi bàn trà bên cạnh, vừa nhìn Cao Dương giống như một thằng ngốc đứng bên cạnh tự tán dương chính mình, vừa im lặng chờ đợi Ngụy Đại Phúc.

Tất cả mọi người đứng bên cạnh Phùng Thụy Tường im lặng chờ đợi.

Tuy rằng bọn họ không hiểu vì sao Phùng Thụy Tường lại gọi Ngụy Đại Phúc đến đây, nhưng có lẽ là ông ấy muốn hỏi vài chuyện liên quan tới bức tranh.

Tiếng điện thoại vang lên.

Trần Bình đứng trong góc phòng nhận được một tin nhắn do Phùng Thụy Tường gửi tới.

“Cậu Trần, cậu yên tâm, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ tên Cao Dương này một chút.”

Trần Bình ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp Phùng Thụy Tường đang hơi mỉm cười nhìn về phía mình.

Nghĩ ngợi một lúc, Trần Bình cũng không có ngăn cản.

Cao Dương nhìn thấy cảnh này trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hắn đứng bên cạnh Phùng Thụy Tường nói huyên thuyên: “Chủ tịch Phùng, tên Trần Bình kia là một kẻ vô tích sự không đáng để ngài quan tâm đâu!”

Sắc mặt Phùng Thụy Tường lập tức trầm xuống, cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã nhớ kỹ Cao Dương.

Không đến mười phút sau, Ngụy Đại Phúc với dáng người thấp bé, vai to người béo mặc âu phục đi đến phòng trưng bày.

Người đàn ông này mặt bóng nhẫy dầu, thấy người liền cười giống như ông Phật Di Lặc.

“Thầy Phùng, tôi đến rồi đây, ông có chuyện gì gấp vậy?”

Ngụy Đại Phúc ba bước gộp thành hai đi tới bên cạnh Phùng Thụy Tường, mặt cười đầy nịnh nọt.

Sau khi Cao Dương nhìn thấy Ngụy Đại Phúc coi như chào hỏi gật đầu cười với ông ta.

Cũng nhờ có bức tranh của ông ta mình mới có thể nở mặt nở mày với nhiều người như vậy.

Phùng Thụy Tường nhìn Ngụy Đại Phúc lạnh nhạt nói: “Ngụy Đại Phúc ông được đấy, bấy giờ làm ăn khấm khá nhỉ!”

Ngụy Đại Phúc khẽ giật mình, sau đó hơi cúi người nói: “Nào có, nào có, đây đều không phải nhờ có danh tiếng của thầy Phùng hay sao!”

“Hừ!”

Đột nhiên! Ầm! Phùng Thụy Tường đập mạnh xuống mặt bàn, giận dữ chỉ vào bức tranh kia hỏi: “Ngụy Đại Phúc, bức tranh kia có phải do ông bán không?”

Hành động bất ngờ này của Phùng Thụy Tường khiến Ngụy Đại Phúc run rẩy cả người, mồ hôi tuôn như mưa.

Người xung quang mờ mịt nhìn xem, bọn họ hoàn toàn không hiểu tình huống bây giờ là như thế nào.

Ngụy Đại Phúc cũng rất sợ hãi, ban đầu nhờ có sự giúp đỡ của Phùng Thụy Tường ông ta mới có thể đứng vững ở Thành phố Thượng Giang này.

Chỉ là sau khi ông ta phất lên cũng không liên lạc nhiều với Phùng Thụy Tường coi như là tự tách ra lập nghiệp.

Nhưng có tình nghĩa như vậy nên Ngụy Đại Phúc hoàn toàn không dám qua loa trước mặt Phùng Thụy Tường.

Ngụy Đại Phúc vội vàng quay đầu lại nhìn tủ kính, ông ta ngay lập tức bị dọa đến mềm nhũn hai chân, “Xuân sơn bán lữ đồ”

.

Xong rồi! Chuyện ông ta bán đồ giả không giấu được nữa rồi! Càng tồi tệ là bức tranh “Xuân sơn bán lữ đồ”

thật lại nằm trong tay của Phùng Thụy Tường.

Bức tranh treo ở đây tất nhiên là đồ giả! “Thầy Phùng, ngài nghe tôi giải thích.”

Ngụy Đại Phúc căng thẳng, trêи toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Cao Dương vẫn chưa hiểu tình huống lúc này ra sao, hỏi: “Ông chủ Ngụy, ông làm sao vậy?”

Trong lòng Ngụy Đại Phúc khổ không thể tả, ông ta cũng đã hiểu lý do vì sao Phùng Thụy Tường gọi mình đến đây, vội vàng nói với Cao Dương: “Tổng giám đốc Cao, xin lỗi cậu! Bức tranh lần trước tôi bán cho cậu là đồ giả, đợi quay về cửa hàng tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.”

“Giả?”

Cao Dương ngay lập tức hét lên một tiếng kinh ngạc.

Rất nhiều người phía sau hắn ta cũng hít sâu một hơi lạnh, dáng vẻ không dám tin.

Giang Quốc Dân càng kinh ngạc, hoàn toàn trở nên bối rối.

“Ông chủ Ngụy, ông có ý gì hả? Tranh giả gì chứ? Tôi đã bỏ ra hai triệu để mua nó đó!”

Cao Dương cũng không thể nào chịu đựng nổi, cả người lúc nóng lúc lạnh.

“Hơn nữa vừa rồi thầy Phùng cũng nói bức tranh kia là thật, có phải ông uống say rồi hay không?”

Ngụy Đại Phúc gấp đến mức giống như kiến bò trêи chảo nóng, ông ta vội vã chạy đến trước cửa kính, cẩn thận xem xét một hồi rồi lập tức kinh ngạc hét lên: “Đây..

Đây không phải là bức tranh tôi bán cho cậu!”

Đây tất nhiên không phải.

Những người khác không chú ý nhưng Ngụy Đại Phúc lại chú ý tới.

Phía góc khuất bên phải ở phía dưới của cuộn tranh có một con dấu rất nhỏ, trêи đó là bốn chứ: Phùng Thụy Tường thu.

Một đám người chỉ lo ngắm tranh nên hoàn toàn không chú ý tới chi tiết này.

Bởi góc bên dưới này cũng có rất nhiều con dấu.

“Cái gì? Không phải là bức tranh ông bán cho tôi?”

Cao Dương lúc này cực kỳ bối rối, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ có một cảm giác bất an.

Giang Quốc Dân càng kinh ngạc kêu lên: “Thầy Phùng, ông chủ Ngụy, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Phùng Thụy Tường hừ lạnh một tiếng, đứng dậy cất bước đi tới trước người Ngụy Đại Phúc, trừng mắt nhìn ông ta một cái rồi nói: “Bức tranh này là thật nhưng nó không phải là bức tranh do Tổng giám đốc Cao mua được.”

“Không thể nào! Bức tranh thật này sao có thể..”

Giang Quốc Dân nhíu chặt mày, nhất thời không biết nói gì, ông có chút khó hiểu.

Còn Ngụy Đại Phúc cũng đã chú ý tới bức tranh bị vứt trêи mặt đất khác, ông ta nhặt nó lên rồi mở ra xem, sau đó lập tức hưng phấn nói: “Bức tranh này, bức tranh này mới là bức tranh Tổng giám đốc Cao mua ở chỗ tôi.”

Mọi người theo tiếng nói nhìn qua, phát hiện bức tranh Ngụy Đại Phúc cầm trong tay chính là bức tranh giả bị Giang Quốc Dân trước đó coi như rác rưởi mà ném trêи mặt đất.

Trong nháy mắt sắc mặt của mọi người đều thay đổi! Đây là chuyện gì thế này? Giang Quốc Dân đã giận đến phát run, cũng không giữ thể diện nữa, mặt đỏ bừng giận dữ nói: “Cao Dương, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bức tranh giả kia là của cháu?”

Lúc này Cao Dương tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận, hắn cứng cổ lên nói: “Sao có thể chứ, bức tranh này cháu tốn hai triệu mới mua được sao có thể là giả được chứ?”

Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Ngụy Đại Phúc nói: “Ông chủ Ngụy, ông không thể đứng trước mặt mọi người nói những lời bịa đặt như vậy được! Ông nhìn lại cho kỹ xem, bức tranh thật này mới là bức tôi mua ở chỗ ông.”

Ngụy Đại Phúc giờ đây sao dám nói dối, thầy Phùng ở ngay chỗ này, có cho ông ta một trăm cái gan ông ta cũng không dám đổi trắng thay đen.

Ngụy Đại Phúc lập tức nói: “Tổng giám đốc Cao, thực xin lỗi cậu! Lúc đầu thấy cậu không am hiểu tranh tôi mới lấy đồ giả bán cho cậu.

Cậu yên tâm, trở về tôi sẽ trả lại cho cậu ba triệu, một triệu kia coi như tôi bồi thường cho cậu.”

“Ai muốn một triệu của ông!”

Cao Dương tức phát điên.

Bây giờ hắn ta cũng đã hiểu rõ ràng, bức tranh giả trước đó thế mà lại là bức tranh do hắn mua.

Còn bức tranh thật này..

Ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển tới Trần Bình đang đứng trong góc, anh vẫn tỏ vẻ vô tội, nói: “Tôi..

tôi mua được ở chợ đồ cổ.”

Vãi nhái1 Thế mà anh ta lại tìm được tranh thật của Đường Bá Hổ! Thằng cha này đúng là mèo mù vớ được cá rán! Tuy rằng trong lòng Giang Quốc Dân vẫn còn tức giận nhưng may ra ông ta vẫn còn có tranh thật.

“Hừ! Cao Dương, thế mà cậu lại lấy tranh giả đến lừa tôi!”

Giang Quốc Dân cực kỳ tức giận, “Từ sau cậu đừng đến nhà tôi nữa, những thứ cậu tặng kia, cậu cũng mau đem về đi!”

Cao Dương hết đường chối cãi, hắn hoàn toàn không hiểu được sao Ngụy Đại Phúc lại nói như vậy trước mặt mọi người, ông ta làm như vậy cũng không được ích lợi gì.

Cao Dương tức tối siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Trần Bình một cái rồi quay đầu rời đi.

Hôm nay thật sự mất mặt chết đi được! Càng quan trọng là ấn tượng tốt của chú Giang về hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Sau khi Cao Dương rời khỏi, Giang Quốc Dân khó hiểu hỏi Ngụy Đại Phúc: “Ông chủ Ngụy, sao ông nhận ra được đây là bức tranh giả do ông bán..”

Giang Quốc Dân cũng không nói hết, sợ khiến Ngụy Đại Phúc xấu hổ.

Dù sao ở chợ đồ cổ Ngụy Đại Phúc cũng rất có danh tiếng.

Ngụy Đại Phúc nở nụ cười, mở miệng nói: “Ông Giang, thực ra bức tranh thật này vẫn luôn là Phùng..”

Khụ khụ! Lời nói còn chưa xong đã bị mấy tiếng ho khan của Phùng Thụy Tường đánh gãy, ông ta hung hăng ra hiệu cho Ngụy Đại Phúc.

Ngụy Đại Phúc lập tức hiểu ý, sửa miệng nói: “Đồ giả do tôi làm sao tôi có thể không nhận ra được chứ!”

Lời này nghe có vẻ kỳ quái.

Sau một màn khôi hài như vậy, tất cả mọi người cũng đã biết bức tranh “Xuân sơn bán lữ đồ”

thật sự này do thằng con rể vô tích sự của Giang Quốc Dân mua từ chợ đồ cổ.

Đúng là chó ngáp phải ruồi! Ngay lúc mọi người định nịnh nọt Phùng Thụy Tường, ông ta lại mặt đầy vui vẻ đi thẳng đến trước mặt Trần Bình nói: “Cậu..

Cậu Trai, khá may mắn đấy! Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi.”

Nói xong, ông ta đưa ra một tấm danh thϊế͙p͙.

Trần Bình chỉ thản nhiên gật đầu rồi nhận lấy.

Anh hiểu, Phùng Thụy Tường làm như vậy là để cho người khác xem.

“Trần Bình, còn ngây người ra đấy làm gì! Mau cảm ơn thầy Phùng đi chứ!”

Giang Quốc Dân thấy dáng vẻ đó của Trần Bình, lập tức ra vẻ, nhắc nhở nói.

“Cảm ơn thầy Phùng.”

Trần Bình vội nở nụ cười nói.

Phùng Thụy Tường nào dám nhận câu cảm ơn này, ông ta suýt chút nữa không thể đứng vững, chỉ đành gượng cười.

Thái độ hững hờ của Trần Bình tất nhiên khiến cho không ít người khó chịu, họ không ngừng trào phúng nói: “Thầy Phùng thế mà lại đưa danh thϊế͙p͙ cho tên nghèo kiếp xác này.”

“Cái này thì làm sao chứ! Cũng chỉ là một tấm danh thϊế͙p͙ mà thôi, nghèo kiết xác thì vẫn là nghèo kiết xác.”

“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch vô dụng kia của cậu ta, nhất định cũng chẳng làm ăn được gì!”

Trần Bình cũng không để ý tới những tiếng cười đùa và trào phúng này, anh chỉ trầm mặc đứng sang một bên.

Đúng vào lúc này, điện thoại của anh reo lên, ấy vậy mà lại là Giang Linh gọi tới.

Nhìn thời gian, đoán chừng Giang Linh trông nom Mễ Lạp đến mức không chịu được nữa nên gọi điện giục anh về.

Điện thoại được kết nối, Trần Bình áy náy nói: “Giang Linh, xin lỗi cô, tôi lập tức về ngay đây!”

“Anh..

anh rể..”

Giang Linh ở đầu bên kia vậy mà lại không chửi mắng anh giống bình thường, ngược lại khóc nức nở, sợ sệt nói: “Mễ..

Mễ Lạp đi lạc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.