Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 29: Chương 29: Con gái tôi ở đâu?




Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang! Trần Bình ngây người mất mấy giây, mới hiểu được Giang Linh đang nói gì, anh lập tức cao giọng nói: “Mễ Lạp đi lạc rồi? Thế cô ở đâu chứ?”

Anh cực kỳ sốt ruột! Trần Bình cảm thấy trái tim như bị người khác đạp mạnh một cái, phía sau lưng anh lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

“Anh rể, em ở công viên giải trí Vạn Đạt, em chỉ..”

Đầu bên kia điện thoại giọng nói của Giang Linh lộ rõ sự hoảng sợ, bên người còn không ngừng truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ.

“Cô đợi đấy cho tôi, tôi lập tức tới!”

Trần Bình giận dữ hét lên.

Mễ Lạp đi lạc rồi! Anh cũng không để ý tới những người khác ở trong phòng trưng bày, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Phùng Thụy Tường ở phía sau hét vài tiếng nhưng anh cũng không thèm đáp lại.

Còn bố vợ Giang Quốc Dân của anh lại mắng mấy câu, nói Trần Bình không hiểu lễ độ, vội vàng đi tìm cái chết.

Anh không dám nói với Giang Quốc Dân là Mễ Lạp lạc mất rồi, mà nghĩ lại ông ấy cũng chẳng quan tâm đến sống chết của Mễ Lạp.

Ở trong mắt bọn họ, sự ra đời của Mễ Lạp là một nỗi ô nhục của nhà họ Giang.

Bởi vì Trần Bình và Giang Uyển có thai trước khi kết hôn.

Chuyện này khiến nhà họ Giang xấu hổ, Giang Quốc Dân mất mặt cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến Giang Uyển.

Chạy ra khỏi phòng trưng bày, nhìn thấy Trịnh Thái vẫn một mực đợi mình, Trần Bình sốt ruột nói: “Đến công viên giải trí Vạn Đạt, nhanh lên!”

Trịnh Thái hoàn toàn không dám hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, nhìn dáng vẻ nóng vội của Trần Bình giống như trời sập đến nơi.

Vừa lên xe, Trịnh Thái lập tức nhanh chóng khởi động xe lái thẳng đến công viên giải trí Vạn Đạt.

Trêи đường đi, Trần Bình vẫn cứ giục Trịnh Thái tăng tốc, Trịnh Thái thấy vậy mới dám hỏi: “Cậu Trần, có chuyện gì mà phải gấp như vậy? Cậu có cần tôi giúp đỡ không?”

Trần Bình nghĩ một lúc, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Con gái tôi mất tích ở công viên giải trí Vạn Đạt, mau cho người đi tìm xung quanh cho tôi, nhất định phải tìm ra con bé!”

Không trách Trần Bình lại sốt ruột như vậy, nhà ai lạc mất con mà không sốt ruột chứ? Càng đừng nói Mễ Lạp là toàn bộ thế giới của Trần Bình.

Nếu như con bé bị bọn buôn người bắt cóc thì hậu quả thật sự rất đáng sợ.

Trịnh Thái nghe thấy vậy thần kinh liền căng thẳng, ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ của mình: “Hổ Tử, có chuyện gấp! Cậu mau phái tất cả mọi người trong công ty đi tìm trẻ con ở trong phạm vi mười mét của công ty giải trí Vạn Đạt!”

“Cậu Trần, cậu có ảnh của con gái không? Gửi cho tôi một tấm, tôi lập tức sắp xếp người đi tìm, nơi nào có thể tìm được đều sẽ không bỏ qua.”

Trịnh Thái nói.

Trần Bình lập tức gửi ảnh của Mễ Lạp cho Trình Thái.

Bọn họ rất nhanh thì đến được công viên giải trí Vạn Đạt, từ xa đã nhìn thấy bốn năm người thanh niên đứng ở nơi cổng vào, sốt ruột đợi người.

Trần Bình vừa xuống xe liền chạy vội qua: “Giang Linh, Mễ Lạp đâu? Con bé lạc ở chỗ nào? Cô có bảo nhân viên đọc loa tìm nó?”

Giang Linh cả người đều lộ rõ vẻ hoảng loạn, cô ta khóc nức nở: “Anh rể, em..

em cũng không biết nữa, em cùng mấy người bạn chơi đùa quay ra đã không thấy con bé đâu rồi.”

“Đúng vậy, đứa bé đó cũng quá nghịch ngợm mà.”

“Chú à, việc này cũng không thể trách bọn tôi được, là do con chú chạy loạn thôi!”

Mấy tên thanh niên bắt đầu chối đẩy trách nhiệm, tỏ vẻ chuyện này không liên quan tới mình.

Trần Bình nhíu chặt mày lại, anh cũng không có thời gian để tranh luận với bọn họ.

Anh nhìn vẻ mặt hoảng hốt, cùng ánh mắt trốn tránh của Giang Linh, anh cảm thấy cô ta đang nói dối.

“Giang Linh!”

Trần Bình tức giận rít lên, rồi tiến lên trước vài bước: “Cô tốt nhất nói thật cho tôi biết Mễ Lạp ở đâu? Sao lại đi lạc?”

Một tiếng này dồn nén tất cả sự nôn nóng cùng với giận dữ trêи cả quãng đường tới đây của Trần Bình, anh rít lên Giang Linh giật bắn mình, cô ta mím môi rồi bật khóc.

Mấy người thanh niên đứng sau lưng cô cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn đẩy anh một cái.

Một tên con trai trong đó dáng vẻ cực kỳ lưu manh, tóc vuốt dựng đứng lên trời, tai đeo khuyên, tự cho là mình rất giỏi giang chặn trước người Giang Linh, cảnh cáo Trần Bình: “Này này, chú à chú là gì đấy? Hù dọa ai ở đây chứ! Con gái chú mất tích do nó đáng đời, ai bảo cứ chạy loạn giống một đứa con hoang chứ!”

Chát! Trần Bình đột nhiên tát vào mặt cậu ta một cái.

Tên thanh niên kia ôm mặt, nhìn Trần Bình một cách kinh ngạc rồi giận dữ nói: “Mẹ kiếp! ahihi ông dám đánh tôi? Ông biết tôi là ai không? Ông đợi đấy cho tôi, tôi lập tức gọi người đánh chết ông!”

Trần Bình trầm mặt xuống.

ahihi đám thanh niên này được dạy dỗ kiểu gì vậy? Đã để lạc con anh mà bọn họ còn ở chỗ này giương nanh múa vuốt.

Trịnh Thái từ trong phòng công tác của công viên giải trí chạy tới, từ xa ông đã nhìn thấy Trần Bình và mấy người gây sự với nhau.

“Nhãi con, mày muốn đánh ai, mày nói lại lần nữa xem.”

Trịnh Thái bước nhanh đi tới, vén tay áo lên để lộ ra hình xăm, dọa nạt nói.

Tên thanh niên kia nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ này của Trịnh Thái cộng với hình xăm lộ ra kia, ngay lập tức bị dọa sợ đến nỗi rụt đầu lại, nói thầm mấy câu.

Trần Bình căn bản không có thời gian để ý tới bọn họ, anh quay đầu sang trầm giọng nói: “Giang Linh, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cô đã để lạc Mễ Lạp như thế nào?”

Giang Linh cúi thấp đầu xuống không dám nói chuyện.

“Nói!”

Trần Bình giận dữ nói.

Lúc này Giang Linh mới uất ức đáng thương nhìn mấy người bạn, ấp a ấp úng nói: “Là..

Là tôi không cẩn thận để lạc mất con bé, đều tại nó cứ ầm ĩ đòi về, còn chạy loạn ra ngoài nên tôi mới muốn phạt nó, tôi làm gì sai chắc?”

Lúc bắt đầu Giang Linh còn rất tủi thân nhưng càng nói cô ta lại càng tức giận giống như không muốn thừa nhận sai lầm của mình.

“Vả lại, Mễ Lạp đâu phải là con gái của tôi, anh dựa vào đâu bắt tôi trông nom nó, đi lạc là do nó đáng đời!”

Giang Linh còn lâu mới nhận sai, chuyện này chẳng liên quan gì tới cô ta cả.

Tất cả đều là lỗi của con bé Mễ Lạp đó! Là do đứa con hoang là mất mặt gia tộc kia, nhìn thấy nó cô liền thấy phiền! Trần Bình tức đến không thể nào thở được, anh không ngờ tới Giang Linh đã vô lý mà còn có thể nói ra một cách đường hoàng như vậy.

“Giang Linh, tôi cảnh cáo cô, nếu như hôm nay không tìm được Mễ Lạp, tôi sẽ khiến cô hối hận hết cả đời này!”

Trần Bình chỉ thẳng vào Giang Linh tức giận nói.

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng, nếu như không phải anh nể tình Giang Linh là em họ của Giang Uyển, anh đã tát cho cô ta mấy cái từ lâu rồi! Trịnh Thái ghé sát tai nói nhỏ với Trần Bình: “Cậu Trần, tôi đã báo phòng phát thanh tìm người, chúng ta đi trước tới phòng giám sát xem.”

Trần Bình gật đầu, quay người đi theo Trịnh Thái vội vã chạy tới phòng giám sát.

Đám người Giang Linh ngơ ngác nhìn nhau mấy cái.

Mãi cho đến khi Trần Bình đi mất, Giang Linh tức tối dậm chân, mắng to: “Trần Bình, con mẹ anh giả vờ gì chứ! Đứa con hoang kia nên bị bắt cóc mới đúng!”

Cô ta rất tức giận, bởi vì tên Trần Bình vô tích sự kia dám nổi giận với cô ta, khiến cô ta mất mặt trước bạn bè.

“Linh Linh, tên đàn ông kia là anh rể của em?”

Tên thanh niên bị Trần Bình đánh lúc trước lúc này oán hận nhìn về phía Trần Bình rời đi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Giang Linh cực kỳ miễn cưỡng gật đầu nói: “Anh ta là một tên khố rách áo ôm, ăn ở đều do chị họ em lo.”

“Mẹ kiếp! Bám váy đàn bà à?”

Hồ Tuấn Bằng càng thấy khó chịu trong lòng.

Cậu ta thế mà lại bị một tên bám váy đàn bà dọa sợ, lần này còn mất mặt như vậy.

Không được, cậu ta nhất định phải đòi lại danh dự! “Đi, đi theo xem xem, bố anh là giám đốc quản lý của công viên giải trí này.

Bọn họ muốn tìm người đến lúc nó nhất định phải tìm bố anh.”

Hồ Tuấn Bằng lạnh lùng mở miệng nói: “Ông đây nuốt không trôi cục tức này, anh nhất định phải bắt thằng đó quỳ xuống xin lỗi, bằng không nó đừng hòng tìm được con nhóc chết tiệt kia!”

Giang Linh vừa nghe vậy liền khẽ nhíu mày lại.

Nói thực lòng cô ta không muốn làm như vậy.

Dù sao Trần Bình cũng là anh rể của cô ta, nếu như chị họ cô biết chuyện này, chị ấy nhất định sẽ không để yên cho cô.

Nhưng Giang Linh cũng không nhẫn nhịn được thái độ vừa rồi của Trần Bình.

Chỉ là một tên vô tích sự mà cũng dám nổi cáu với cô ta! Đáng ghét! “Linh Linh, em đừng lo lắng, anh ra mặt cho em, thằng đó cũng chỉ là một tên vô tích sự mà thôi.”

Hồ Tuấn Bằng cười lạnh nói, trong lòng cậu ta cũng đã có tính toán.

Nói xong mấy người bám theo Trần Bình và Trịnh Thái.

Quay trở lại với Trần Bình bên này, anh cùng với Trịnh Thái chạy tới phòng giám sát rồi lập tức nói rõ mục đích.

Sau đó, nhân viên công tác lập tức mở camera giúp anh.

Trần Bình đứng trước mười mấy cái màn hình theo dõi, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Mễ Lạp.

“Cậu Trần, cậu cứ ở đây xem, tôi đi sắp xếp người của tôi một chút.”

Trịnh Thái cung kính nói.

Trần Bình cũng không để ý, chỉ khẽ gật đầu.

Sau khi ra ngoài, Trịnh Thái vội vội vàng vàng gọi mấy cuộc điện thoại, trực tiếp khiến tất cả đàn em của mình ra ngoài tìm người.

Trong nháy mắt, tất cả thế lực ngầm ở Thành phố Thượng Giang của Trịnh Thái đều hành động! Tất cả các siêu thị lớn, cửa hiện lớn, khu vui chơi giải trí trong thời gian ngắn đều dán một tấm ảnh hoạt bát đáng yêu của Mễ Lạp.

Còn Trần Bình bên này vẫn đang cẩn thận quan sát màn hình, lòng nóng như lửa đốt.

Mễ Lạp là tất cả mọi thứ của anh và Giang Uyển.

Nếu như Mễ Lạp mất tích, Trần Bình thật sự không biết bản thân còn sống nổi không, nên đối mặt với Giang Uyển như thế nào.

“Cái này, chính là cái này! Rút ra!”

Trần Bình nhìn thấy đám Giang Linh trong màn hình, cô bé theo sau bọn họ không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, lộ rõ vẻ vui mừng cùng sợ hãi.

Mễ Lạp! Bởi vì căn bệnh tim bẩm sinh của con bé, nên Trần Bình rất ít đưa Mễ Lạp ra ngoài chơi.

Giang Uyển cũng không cho con bé đi.

Lần trước đưa con bé đi công viên chơi liền xảy ra chuyện.

Đến tận bây giờ, Giang Uyển vẫn còn hờn dỗi với Trần Bình.

Khiến người bực bội là trong video đám Giang Linh căn bản hoàn toàn không để ý tới Mễ Lạp đang ở phía sau, chỉ lo ăn chơi chụp ảnh.

Còn Mễ Lạp bé nhỏ vẫn luôn chạy chậm đuổi theo sau bọn họ, có mấy lần còn ngã xuống đất nhưng đều tự mình chậm chạp bò dậy rồi lại tiếp tục đuổi theo.

Quả thật quá khiến người ta đau lòng! Con bé mới có ba tuổi! Giang Linh chết tiệt! Những cảnh tiếp theo đó khiến Trần Bình hoàn toàn nổi giận, anh siết chặt nắm tay đến mức tím tái, lửa giận trong mắt giống như những cơn sóng dữ tợn.

Hình như Mễ Lạp ầm ĩ đòi về nhà, Giang Linh rất tức giận nên tát con bé một cái, còn chỉ vào con bé hùn hùng hổ hổ mắng những lời khó nghe.

Càng đáng hận à, sau đó Giang Linh lại vứt con bé một mình tại đó, phủi tay rồi cùng mấy người bạn bè bỏ đi.

Trong màn hình, Mễ Lạp bất lực đáng thương tại chỗ khóc, hô muốn bố mẹ, tiếp đó cô bé vừa tự mình lau nước mắt vừa sợ hãi đi lang thang trong công viên giải trí.

Trái tim Trần Bình như nhỏ máu, anh tức giận đến mức mất khống chế.

Mễ Lạp, một cô bé con mới ba tuổi mà lại bị Giang Linh và bạn bè của cô ta vứt trong đám người đông đúc ở công viên giải trí.

Cái cảm giác bất lực, đáng thương, sợ hãi kia Trần Bình không dám tưởng tượng.

“Giang Linh! Cô quả thật đáng chết!”

Trần Bình nghiến răng, hai mắt đỏ lừ, nhả ra mất chữ này.

Em họ của Giang Uyển thì sao chứ? Hòn ngọc quý trêи tay nhà chú hai của Giang Uyển thì thế nào? Cô ta dám đối xử với Mễ Lạp như vậy chính là tự rước họa vào thân! Đột nhiên của phòng giám sát bị đẩy ra, sau bảy người đi vào, thình lình đi theo sau đám người Hồ Tuấn Bằng.

Người đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xanh đen, khí thế hung ác.

“Ai là Trần Bình?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.