Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 30: Chương 30: Hai người đều phải quỳ xuống!




Cả đám xông vào, người đàn ông trung niên dẫn đầu cực kỳ cường thế.

Bộ âu phục đắt đỏ cực kỳ phô bày được khí phách của người quản lý, ông ta vừa vào cửa liền hét hỏi, khiến mấy nhân viên trong phòng giám sát giật mình vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Giám đốc Hồ, sao ngài lại tới đây?”

Hồ Hoành Hưng, giám đốc quản lý của công viên giải trí Vạn Đạt, phụ trách công trình, nhân viên, an toàn, điều hành của công viên.

Nói tóm lại, ngoại trừ ông chủ lớn, Hồ Hoành Hưng chính là người nắm quyền thứ hai của công viên giải trí Vạn Đạt.

Hồ Hoành Hưng hơi gật đầu, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo sắc bén, ông ta lạnh giọng hỏi lại lần nữa: “Ai là Trần Bình?”

Trần Bình hơi nhíu mày, anh đứng ra nói: “Là tôi.”

Lúc này đám thanh niên sau lưng Hồ Hoành Hưng cũng xông vào, chặn nơi cửa vào.

Tên con trai bị Trần Bình tát một cái lúc trước, Hồ Tuấn Bằng, lúc này kiêu căng chỉ vào anh nói: “Bố, chính là thằng đó, thằng đó vừa nãy đã tát con một cái, bố nhất định phải dạy dỗ cho nó một trận!”

Hóa ra là tôi bố đến kiếm chuyện với anh.

Trần Bình nhíu mày, đưa mắt nhìn đám thanh niên nhưng lại không thấy Giang Linh đâu cả, đoán chừng cô ta không dám bước vào đây.

“Là cậu đánh con trai của tôi?”

Hồ Hoành Hưng cực kỳ tức giận, con trai ông là của quý, đến ngay cả ông cũng không dám đánh thế mà tên nghèo mạt hạng ăn mặc rách rưới lại dám đánh nó.

Trần Bình không giải thích, chỉ thản nhiên hỏi lại ông ta: “Ông muốn gì?”

“Ha ha, được lắm, có tính cách đấy!”

Hồ Hoành Hưng khinh bỉ nhìn anh vài cái, lạnh giọng nói: “Xin lỗi con trai tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.

Còn không, tôi sẽ khiến cậu không bước ra khỏi cánh cửa này.”

Ông ta vừa nói xong lời này, mấy nhân viên trong phòng kiểm soát đều tản ra, đứng chặn ở nơi cửa vào, dáng vẻ trang nghiêm.

Hồ Hoành Hưng lạnh lùng nhìn Trần Bình, Trần Bình lại cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ông không hỏi con trai mình xem vì sao cậu ta bị đánh hay sao?”

Ông ta làm bố kiểu gì vậy? Không phân biệt trắng đen mà muốn người ta xin lỗi, chẳng trách con trai ông ta lại không coi ra gì, hóa ra tất cả đều học từ ông ta.

Loại bố con như thế này có thể sống tốt như vậy đúng là kỳ tích.

“Tôi không quan tâm vì sao, nó là con trai tôi, mà cậu đánh con trai tôi thì phải xin lỗi.”

Hồ Hoành Hưng giọng điệu uy nghiêm, thể hiện khí phách của giám đốc lớn, nói chuyện cực kỳ ngang ngược.

Cậu ta là cái thá gì mà lại dám hỏi ông ta như vậy! Cũng không tự nhìn lại thân phận mình, đúng là đồ đần! Hồ Hoành Hưng lạnh mặt, lôi con trai mình ra, nói: “Tuấn Bằng, con muốn xử lý cậu ta như thế nào, bố sẽ xử lý cậu ta như thế. Tiên Hiệp Hay

Con muốn cậu ta quỳ xuống xin lỗi con bố cũng sẽ bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi, không quỳ cũng phải quỳ.

Không phải vừa nãy cậu ta tát con một cái sao, con đi lên tát cậu ta mười cái, không phải sợ, nếu xảy ra chuyện gì có bố đứng ra giải quyết cho con.”

Hồ Tuấn Bằng lúc này cực kỳ kiêu căng giống như bức tượng vàng thêm cánh, hất cằm lên, chỉ vào Trần Bình nói: “Mày, lập tức quỳ xuống xin lỗi ngay!”

Đắc ý, kiêu ngạo.

Có bố làm chỗ dựa cho mình thật là thoải mái.

Không phải vừa nãy mày tát tao một cái sao? Tao bây giờ sẽ trả lại mày gấp mười lần.

Trần Bình nhíu mày lại, giờ đây trong lòng anh còn đang lo lắng cho Mễ Lạp, không có thời gian dây dưa với đám người vô lý, cố tình gây sự này.

Anh lạnh lùng mở miệng nói: “Tôi khuyên mấy người, đừng chọc vào tôi.”

Nếu như làm trễ nải thời gian anh đi tìm con gái, Trần Bình không ngại khiến hai bố con họ trải nghiệm cảm giác nhà tan cửa nát.

Hồ Hoành Hưng nghe thấy vậy, lập tức âm trầm cười nói: “Trời ơi, này người anh em, cậu đang đe dọa tôi đây hử? Cậu biết tôi là ai không?”

Tên ngốc này thế mà lại dám đe dọa ông ta.

Đã bao nhiêu năm rồi ông ta chưa gặp chuyện như thế này chứ! “Tôi không quan tâm ông là ai cả, tôi bây giờ còn có việc gấp, phiền các người tránh ra.”

Ánh mắt Trần Bình trở nên lạnh lùng.

Dứt lời, Trần Bình liền xông về phía cửa.

Nhưng Hồ Hoành Hưng vung tay lên, lạnh lùng tàn khốc nói: “Tóm cậu ta lại cho tôi, hôm nay tôi tên đần không biết trời cao đất dày này biết chọc vào Hồ Hoành Hưng này có kết quả như thế nào!”

Mấy tên nhân viên công tác lập tức xông lên vây lấy Trần Bình, gần như sắp đánh nhau tới nơi.

Đột nhiên một tiếng quát to vang lên chỗ cửa vào.

“Dừng tay lại! Các anh làm gì vậy hả?”

Trịnh Thái đầu ướt đẫm mồ hôi xông vào trong, đẩy mấy người ra, khuôn mặt tức giận đứng chặn trước người Trần Bình, ánh mắt ông giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Hồ Hoành Hưng.

Đám người này định làm gì vậy chứ? Dám ra tay với cậu Trần, đúng là không biết sống chết mà! Hồ Hoành Hưng sầm mặt lại, hôm nay ông ta chỉ muốn xả giận cho con trai, sao lại rắc rối như vậy! “ahihi ông là ai? Mau cút ra!”

Hồ Hoành Hưng cực kỳ không vui nói, trong lòng ông ta tràn một bụng lửa giận.

“Ông không nhận ra tôi?”

Trịnh Thái hỏi ngược lại, mày nhíu chặt lại.

Hồ Hoành Hưng khẽ giật mình, ông ta nhìn Trịnh Thái một lúc lâu rồi bật cười nói: “Ông bị ngốc à? Sao tôi phải nhận ra ông.

Ồ, ông là bạn của cậu ta? Được, vậy hôm nay đừng đi nữa, cùng nhau quỳ xuống xin lỗi con trai tôi đi!”

Nói thực lòng, hành động này của Hồ Hoành Hưng đúng là không sợ chết.

Trước mặt ông ta chính là ông vua của thế giới ngầm Thành phố Thượng Giang, Trịnh Thái! Trịnh Thái nào đã từng bị người chỉ thẳng mũi mắng chứ! Có thì cũng chỉ là lúc ông ta mới lăn lộn vào đời.

Còn bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, trước giờ chưa từng có người dám nói như vậy trước mặt ông.

Mà Hồ Hoành Hưng chính là người đầu tiên.

Đương nhiên cũng là người cuối cùng.

Bởi trong mắt Trịnh Thái, ông ta đã là người chết.

Nhưng mà Hồ Hoành Hưng không biết bản thân trong mắt Trịnh Thái đã chết bao nhiêu lần.

Ông ta quả thực không quen biết người nào Trịnh Thái, mà chỉ nghe nói qua.

“Ông đây gọi là Trịnh Thái! Mau dẫn người của ông cút đi!”

Trịnh Thái tức giận nói, lần đầu tiên ông cảm thấy mất mặt mà lại còn trước mất mặt trước cậu Trần.

Có khi nào cậu Trần sẽ nghi ngờ năng lực của ông không? “Trịnh Thái? Ông là cái thá gì chứ, tôi đây không quen.”

Hồ Hoành hưng cũng rất có khí thế, dù sao ông ta cũng là một giám đốc lớn của công viên giải trí, ngồi ở vị trí cao nhiều năm như vậy ông ta đương nhiên có chút khí thế, “Đừng giãy giụa vô ích, mau chóng xin lỗi cho con tôi ngay, bằng không một người cũng đừng hòng rời khỏi đây!”

Trịnh Thái? Sao nghe có chút quen tai, mặc kệ, chẳng lẽ ông ta còn mạnh hơn ông hay sao? Ông là giám đốc ở chỗ này, là vua của nơi đây! Trịnh Thái tức đến mức râu dựng ngược mắt trợn trừng, mặt đỏ lên, ông chỉ vào Hồ Hoành Hưng quát: “ahihi ai dám động vào thử xem!”

Đáng chết, thật cho rằng ông là tượng đất à! “Ngây người ra đấy làm gì? Các anh còn không ra tay đi? Có phải không muốn làm việc ở đây nữa hay không?”

Hồ Hoành Hưng quay về phía nhân viên công tác hét lên.

Mấy nhân viên đưa mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì vậy chứ? Nhưng họ cũng không còn cách nào khác, giám đốc Hồ chỉ cần nói một câu, bọn họ sẽ lập tức mất việc.

“Xin lỗi hai vị, không bằng hai người xin lỗi giám đốc Hồ đi?”

Nhân viên công tác cố nở nụ cười nói.

“Láo toét! Động vào cậu Trần chính là chống lại Trịnh Thái này!”

Trịnh Thái hét lên, ông lấy điện thoại ra, lập tức gọi một số, cực kỳ tức giận nói: “Hồ Tử, mau dẫn người tới công viên giải trí!”

Hồ Hoành Hưng thấy đối phương gọi điện thoại kêu người tới cũng không sợ hãi, nói: “Gọi đội bảo vệ tới đây, tôi muốn xem xem, ông ta mạnh tới mức nào!”

Cả hai bên đều cực kỳ tức giận giống như hai thùng thuốc súng chỉ còn thiếu mỗi mồi lửa.

Trần Bình đứng sau lưng Trịnh Thái, gấp gáp nói: “Mễ Lạp còn ở trong công viên giải trí, ông để người của ông đi tìm con bé đi, tôi không muốn thời gian của mình bị kéo dài, ông hiểu chứ?”

Trịnh Thái cung kính nói: “Cậu Trần, xin lỗi cậu, khiến cậu sợ hãi rồi! Tôi đã sắp xếp người tới đây, lập tức sẽ xử lý tên chết tiệt này.”

Trần Bình khẽ gật đầu, đứng một bên im lặng quan sát.

Chẳng qua bao lâu, lại có thêm năm tên bảo vệ mặc đồng phục màu đen xông vào căn phòng kiểm soát không được rộng rãi này.

Trong tay mỗi tên đều cầm một dùi cui phóng điện.

“Anh rể, phân đội hai của đội bảo vệ tập trung đầy đủ, muốn giải quyết ai anh ra lệnh đi ạ!”

Chu Đại Lực tiểu đội trưởng của đội bảo vệ đứng nghiêm trước mặt Hồ Hoành Hưng giơ tay chào, mặt đầy ý cười.

Hắn là em vợ của Hồ Hoành Hưng.

Hồ Hoành Hưng chỉ vào Trịnh Thái và Trần Bình đứng phía sau ông ta nói: “Chính là hai tên đó, cậu bắt hai tên đó lại rồi đánh một trận cho tôi, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.”

Chu Đại Lực nghe thấy vậy lập tức cười hềnh hệch nhìn về phía Trịnh Thái, phất tay một cái, nói: “Mấy anh làm việc thôi!”

Mắt thấy mấy tên bảo vệ sắp xông tới, Trịnh Thái tức đến mức mắt như muốn nứt ra, giận dữ gào lên: “Các người ai dám ra tay, Trịnh Thái tôi chính là người đầu tiên không bỏ qua cho người đó!”

Tên Chu Đại Lực lòng dạ chẳng khác gì anh rể hắn, hắn hùng hùng hổ hổ nói: “Trịnh Thái? ahihi ông cho mình là ông vua thế giới ngầm của Thành phố Thượng Giang à? Với bộ dạng này của ông, ù ôi, còn xăm cơ à, giả vờ làm xã hội đen chắc? Trùng tên chứ gì, định dọa ai? Bằng không tao cho mày nếm mùi của dùi cui điện!”

Dứt lời, chiếc dùi cui điện trong tay hắn phối hợp “xẹt xẹt”

bắn ra lửa màu xanh.

Sau đó, hắn cười lạnh đi về phía Trịnh Thái và Trần Bình, ép hỏi: “Có quỳ xuống không?”

Đúng lúc này một giọng nói giận dữ vang lên phía sau đám người! “ahihi tránh hết ra cho ông!”

Phía sau đám người, mười mấy tên đàn ông thân thể vạm vỡ sải bước đi tới, người đàn ông rắn rỏi đầu đinh đi đầu mặc một áo ngắn tay và quần dài màu xanh quân đội, làn da đen bóng lộ ra vẻ mạnh mẽ đanh thép.

Khí thế ấy cực kỳ oai phong, cực kỳ khí phách.

Mấy chục người cuồn cuộn đi tới đẩy đám bảo vệ ra như lũ gà con ra.

“ahihi các anh là ai? Không thấy ông đây đang làm việc à?”

Chu Đại Lực bất mãn cất lời mắng chửi.

“Câm mồm!”

Hồ Hoành Hưng vừa nhìn thấy hình xăm hổ trêи cánh tay của người đàn ông to cao kia, sắc mặt lập tức thay đổi, trán toát mồ hôi lạnh, rồi tát mạnh một cái lên mặt em vợ ông ta.

“Anh rể?”

Chu Đại Lực ôm mặt, không hiểu ra sao cả nhìn về phía Hồ Hoành Hưng.

Còn Hồ Hoành Hưng đã sớm bước lên tiếp đón người đàn ông kia.

Ông ta mặt vui mừng, cúi đầu khom lưng nói: “Trời ơi, anh Hổ, ngọn gió nào đưa vị khách quý ít gặp như anh đến đây?”

Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của Hồ Hoành Hưng, tất cả mọi người nhất thời đều không hiểu gì.

Người này là ai mà lại có thể khiến giám đốc Hồ sợ hãi như thế? Chẳng lẽ là anh Hổ kia – vị mãnh tướng thứ nhất của đại lão Trịnh Thái của Thành phố Thượng Giang chúng ta? “Vãi nhái! Không phải chứ, anh Hổ? Anh ta là đại ca của phố Nam Nhai, giám đốc Hồ nhìn thấy anh ta cũng phải cúi đầu!”

“Sao anh ta lại tới đây? Chẳng lẽ Thái gia Trịnh Thái cũng tới?”

Đám người của Hồ Hoành Hưng âm thầm kinh hãi nói.

Lúc mọi người vẫn còn hoài nghi, anh Hổ cũng chưa từng liếc mắt nhìn Hồ Hoành Hưng đứng trước mặt mình, mà trực tiếp hất tay ông ta ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hồ Hoành Hưng, anh Hổ dẫn đám người đi tới trước mặt Trịnh Thái và Trần Bình, bất ngờ cúi người nói: “Anh Thái, cậu Trần.”

“Xin lỗi, em đến muộn ạ!”

Mấy người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen phía sau đồng loạt cúi người chào nói: “Chúng em chào anh Thái, chúng em chào cậu Trần!”

Cả căn phòng rơi vào yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Những mọi người có mặt ở đây dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn về phía Trịnh Thái và Trần Bình, mắt trừng to, không dám tin tưởng.

Hồ Tuấn Bằng cùng ông bố Hồ Hoành Hưng của cậu ta giống như cùng hóa đá, đứng chết trân tại chỗ, tay khẽ run rẩy.

Cả người cậu ta đều choáng váng.

Đây là chuyện gì vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.