Rất nhanh, ngoài cửa sơn trang Hàn Sơn, một dàn xe Mercedes cùng một màu đen đã đậu đầy! Mấy chục thanh niên mặc âu phục đen, toàn bộ đều dùng sắc mặt cung kính đứng ngay ngắn một bên cửa xe.
Trần Bình đi ra cửa, mấy vị thái sơn bắc đầu và Hàn Đỉnh cũng đúng lúc đi vào, nhìn thấy tình hình căng thẳng, liền hỏi: “Cậu Trần, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Giang Uyển bị nhà họ Tất giam giữ!”
Trần Bình lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận.
Nghe vậy, sáu vị cao thủ võ lâm cùng Hàn Đỉnh đều giận dữ rùng mình.
Nhất là Hàn Đỉnh, mặt đầy hoảng sợi Đứa bé trong bụng Giang Uyển, chính là mấu chối! Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được! Đây là điều mà thủ lĩnh đã dặn dò rất nhiều lần! “Cậu chủ, tôi cùng đi với anh.”
Hàn Đỉnh nói.
“Lên xe đi.’ Trần Bình cũng không do dự.
Rất nhanh, đoàn xe đã rời khỏi sơn trang Hàn Sơn, nhà họ Bạch và sáu vị cao thủ ở lại, bởi vì sơn trang không thể không có ai trông coi.
Lúc này, bên trong phòng khách biệt thự trang viên nhà họ Tất, Giang Uyển bị hai bảo vệ đè xuống ghế salon, Tất Thừa Vọng ngồi xuống bên cạnh.
“Tất Thừa Vọng, ông mau buông tôi ra! Ông làm như vậy là phạm pháp!”
Giang Uyển giãy giụa, ánh mắt lạnh lùng.
Cô không ngờ, Tất Thừa Vọng đường đường là người đứng đầu dòng họ Tất, lại dám làm ra những chuyện này giữa ban ngày ban mặt! Tất Thừa Vọng uống trà, dáng điệu thản nhiên, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng, nói: “Tổng giám đốc Giang, cô đừng mất công giãy giụa vô ích, hôm nay, cô hãy ở lại đây một bữa đi.
Hơn nữa, tính tình cô quyết liệt như vậy, không tốt cho đứa trẻ trong bụng đâu.
Lỡ như xảy ra vấn đề gì, tôi biết làm thế nào?”
Lúc Tất Thừa Vọng nói lời này, hoàn toàn bộc lộ sự lọc lõi của mình.
Giang Uyển nghe thấy, suýt chút nữa buột miệng chửi, nhưng cô hít sâu một hơi nói: “tổng giám đốc Tất, tôi đến đây là muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với ông, vậy mà ông lại làm như vậy, coi được à?”
Tất Thừa Vọng nhìn Giang Uyển hai lần, ra hiệu cho bảo vệ buông cô ra, sau đó thản nhiên nói: “Tôi biết Tổng giám đốc Giang đến để bàn chuyện hợp tác, nhưng tôi cũng đã nói điêu kiện của tôi rồi đấy thôi, ở lại nơi này.”
——————-