Một tiếng quát sắc lạnh, khí thế hiên ngang, vang lên ngay cửa chính! Mọi người quay đầu về hướng âm thanh phát ra, lập tức thấy một bóng người, sải bước xăm xăm tiến vào, cả người toát ra tức giận và sát khít “Rầm!”
Trần Lập Văn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đầu vai đã bị túm lên, đá một cái, cả người bay ra ngoài mấy mét, nặng nề xô vào cái bàn trà nhỏ, toàn bộ kính thủy tinh trêи mặt bàn đều nát bét! Bên này, Trần Bình liếc nhìn Giang Uyển đang ngôi trêи mặt đất, hai mắt đỏ hoe, lập tức bước thật nhanh đến, đỡ Giang Uyển dậy, dịu dàng hỏi cô: “Uyển, em không sao chứ?”
Giang Uyển lắc đầu một cái, hai hàng lệ không nhịn được chảy ra khỏi hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Em không sao, gặp anh là tốt quá rôi.”
Giang Uyển nhào vào lồng ngực Trần Bình, ôm anh thật chặt.
Trần Bình vỗ về cái lưng mềm mại của Giang Uyển, đoạn kéo cô ra sau lưng mình, yêu thương nói: “Để anh giải quyết.”
Dứt lời, đôi mắt lạnh lẽo của anh chăm chú nhìn chằm chằm Trần Lập Văn đang được vệ sĩ kéo lên từ dưới đất, trong mắt giận dữ ngút trời! Trần Lập Văn đáng chết, lại dám ra tay với Giang Uyển! Hắn đúng là tự tìm cái chết! Nhà họ Trần mới càng là tự tìm cái chết! Đáng chết! “Ha ha, Trân Bình, đã không gặp lâu như vậy, quả nhiên thay đổi quá nhiều, hung ác hơn, độc địa hơn.
Tao còn cho rằng, mày thật sự giống như tin đồn kia, là một thằng oắt con vô dụng cơ đấy.”
Lúc này Trần Lập Văn lảo đảo nghiêng ngả từ dưới đất đứng lên, xoa xoa đầu vai, ánh mắt lóe lên âm hàn và tức giận, khóe miệng nhếch lên khinh thường, nhìn Trần Bình đứng cách đó không xa.
Người thừa kế nhà họ Trần, kẻ đổi đầu với mình cả đời này! Một kẻ bị đuổi ra khỏi đảo Thiên Tâm, có tư cách gì thừa kế nhà họ Trân?! Có tư cách gì đưa nhà họ Trần tiển lên cảnh giới huy hoàng! Trần Lập Văn hắn, không thể chấp nhận! Hắn muốn chống lại số mệnh này! Ở trong mắt Trần Lập Văn, Trân Bình từ đầu đến chân đều là một kẻ phế vật, là một kẻ bị gia tộc đuổi ra ngoài, bị vứt bỏ! Cho dù nó có mang dòng máu của dòng chính nhà họ Trần, cho dù nó là người thừa kế
——————-