Đúng lúc này, một cô gái vừa rồi từng tìm kiếm sự che chở, cũng đến sát bên cạnh sự Chấn Thiên.
“Anh trai này, đồ ăn của anh có thể chia cho tôi một miếng không?”
Thấy dáng vẻ không tự nhiên của đối phương, Sư Chấn Thiên chỉ cảm thấy rất phản cảm.
Người phụ nữ này nào có thơm nhưng những người đẹp yêu thú nhà mình?
“Cô muốn làm gì?” Sư Chẩn Thiên có chút ghét bỏ xê dịch cơ thể. Anh ta không muốn quá tiếp xúc cơ thể quá nhiều với người phụ nữ này. “Nếu như chia cho tôi chút đồ, tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
Có lẽ thấy thái độ Sư Chấn Thiên có chút buông lỏng, người phụ nữ này lập tức liền nỗ lực hơn.
“Nếu như có thể che chở cho tôi, thì... tôi chính là người của anh!” Thật ra bọn họ không chỉ vì miếng ăn.
Nếu như đám người Trần Bình ăn thịt bình thường, vậy dĩ nhiên không có gì để khẩn cầu, nhưng mà mấy người Trần Bình lại ăn thịt của yêu thú.
Với cả căn cứ theo mùi thịt, và nguyên khí dồi dào trong miếng thịt, đây tuyệt đối là yêu thú cấp cao.
Sau khi ăn, bọn họ có thể tạm thời khôi phục không ít nguyên khí.
Ở một nơi cực kỳ nguy hiểm thế này, có thể khôi phục nguyên khí hoàn toàn có thêm cơ hội cao để sống sót.
Càng ngày càng nhiều người không biết xấu hổ đến xin một miếng thịt, | bọn họ thậm chí còn không tiếc hi sinh sắc đẹp.
| Đáng tiếc ba người đàn ông ở đây không có ai cảm thấy hứng thú đối với những cô gái này.
Trần Bình ăn hai ba miếng hết thịt, sau đó lập tức đứng lên. “Kéo những tên kia vào.” Nói xong, anh liền nhanh chân đi về phía cửa ra vào.
Cái tên Loan Xuyên Sa này muốn ám toán bọn họ, vậy thì anh sẽ bắt Loan Xuyên Sa vào. | Lúc này, Loan Xuyên Sa đang đứng ngay cửa chính, ngừng chân quan sát tình huống bên trong.
Trong tay lão ta có một viên đá, trên viên đã có một đường vân.
Chỉ cần đường vân này được máu đỏ lấp đầy, vậy lão ta có thể trực tiếp triệu hồi vị kia ra.
Nhưng qua vòng âm hồn thứ nhất, đường vân này chỉ được lấp một chút xíu.
Nhìn thấy vậy, Loan Xuyên Sa cảm thấy có chút bất mãn.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ lần này con tuyển nhiều người tu hành lợi hại vào thế sao?”
Loan Xuyên Sa không vui quay đầu, nhìn thoáng qua Tiếu Lâm Thiên. Cái tên này làm việc luôn không đáng tin cậy như thế. Nghe câu này, Tiếu Lâm Thiên cũng không nhịn được nhíu mày.
“Sao có thể? Lần này con sắp xếp rất nhiều người tu hành phổ thông, với cả thực lực của bọn họ đều yếu kém, nếu như không có người che chở thì khẳng định là chẳng sống được bao lâu.
Tiếu Lâm Thiên cũng tỉnh táo phân tích, anh ta cảm thấy không nên xuất hiện loại đường rẽ này mới đúng.
Những lời này làm cho Loan Xuyên Sa không hài lòng, lão ta sốt ruột vội vàng nhìn lại về phía kết giới, muốn nhìn rõ xem rất cuộc chuyện là sao.
Nhưng trong kết giới có một lớp sương mù nồng đậm, dựa theo linh thức của lão ta, cũng không có cách nào nhìn xuyên thấu trong đó.
Vào lúc lão ta đang ngó vào trong, đột nhiên từ trong lớp kết giới có một bàn tay vươn ra, lập tức kéo Loan Xuyên Sa vào.
| Loan Xuyên Sa chưa kịp phản ứng xem chuyện là sao, cả người liền bị túm vào trong kết giới. | Thấy cảnh này, Tiêu Lâm Thiên cũng luống cuống, anh ta vội vàng xông lên muốn cứu sư phụ mình ra.
Nhưng cách mở kết giới chỉ có mình sư phụ biết, Tiếu Lâm Thiên đứng ở cửa ra vào hốt hoảng như kiến bò chảo nóng, không thể làm gì được.
Anh ta không vào được. “Rốt cuộc chuyện là sao chứ?”
Trên mặt Tiêu Lâm Thiên mang theo vẻ nghi ngờ, tò mò đứng ở công nhìn quanh.
Loạn Xuyên Sa bị bắt vào, tâm trạng của anh ta có thể nói là vừa kích động lại lo lắng.
Cuối cùng Tiếu Lâm Thiên vẫn lựa chọn xin giúp đỡ.
Nếu như Loan Xuyên Sa thực sự xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không có cách nào gánh chịu hậu quả.
Quan trọng hơn là những thứ kia của Loạn Xuyên Sa anh ta còn chưa học hết, một khi lão ta chết bên trong, con đường học tập của anh ta cũng hoàn toàn đứt đoạn.
Không hiểu vì sao đúng không? Cút đi tìm chỗ khác đi con c.h.ó!
Trong ngực lão ta có chìa khóa kết giới, tin rằng cầm trong tay chìa khóa này, lão ta nhất định có thể trở ra.
Khi lão ta chạy tới chỗ lối đi, lại phát hiện chìa khóa trong ngực mình mất rôi.
“Rốt cuộc tình huống này là sao?” Loạn Xuyên Sa có chút kinh ngạc sờ trên người, muốn tìm lại chìa khóa, nhưng cho dù lão ta lục lọi trên người mấy lần, cũng không phát hiện được tung tích chiếc chìa khóa.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của đối phương, tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc.
Loan Xuyên Sa trong mắt bọn họ là một cao nhân có thực lực mạnh mẽ.
Ngay cả Loạn Xuyên Sa cũng bối rối như thế, chẳng lẽ nơi này tiếp theo sẽ có gì nguy hiểm?
“Ông muốn tìm thứ này sao?”
Lúc này, Trần Bình đột nhiên xuất hiện bên cạnh Loan Xuyên Sa, trong tay một viên đá, đang không ngừng tung hứng.
Thấy động tác của Trần Bình, trong nháy mắt Loan Xuyên Sa tức điên.
“Thì ra là cậu cầm chìa khóa của tôi, mau giao thứ này cho tôi, viên đá đó không phải thứ mà cậu có thể đụng đến đâu.”
Loan Xuyên Sa lập tức xông tới, muốn cướp viên đá trong tay Trần Bình đi.