Có tảng đá kia, lão ta có thể thuận lợi đi ra.
Chỉ còn mấy phút nữa, vòng âm hồn thứ hai sẽ xuất hiện, lão cũng không có thời gian dư thừa mà lãng phí.
Thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình cười.
“Cách đi ra ngoài ngoại trừ tảng đá kia, còn có cố thủ xong năm vòng âm | hồn à?”
Trần Bình cười tủm tỉm nói, sau đó lập tức nhét viên đá vào trong túi. Trước đó anh đã thử, cầm tảng đá này căn bản là không ra được.
Bây giờ trận pháp đã khởi động, kết giới cũng phong tỏa, trừ phi đối phương có thể giống như mình, trực tiếp làm hỏng kết giới, hoặc tìm được chỗ mấu chốt của kết giới.
Bằng không tuyệt đối không có khả năng đi ra.
Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa muốn nhào lên đoạt lấy tảng đá, Sự Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc cũng chặn trước mặt Trần Bình.
Đương nhiên bọn họ cũng biết lòng dạ âm hiểm của Loạn Xuyên Sa. | Huống chi hai người đều muốn báo thù cho Hoa Vân Doanh, bây giờ bọn | họ chỉ muốn đánh cho Loan Xuyên Sa một trận.
“Các người muốn làm gì? Nhanh chóng buông tiền bối ra.“. | “Nếu các người giết tiền bối thì chúng tôi ra ngoài kiểu gì? Anh cầm viên đá vụn đó có thể dẫn chúng tôi ra ngoài sao?”
“Tiền bối có thể là sự phụ tương lai của chúng tôi, sao anh có thể đối xử với người như vậy?”
Mọi người thấy hành động của Trần Bình thì không nhịn được lớn tiếng khiển trách.
Bọn họ đều cảm thấy Trần Bình đúng là không biết phép tắc, đối xử với Loan Xuyên Sa thô bạo như vậy.
Loạn Xuyên Sa là một Khắc thần sự, dưới một người trên vạn người. Bình thường không ai dám đối xử như vậy với Loan Xuyên Sa cả!
Thấy đám người này thiếu hiểu biết như vậy, Sư Chấn Thiên không nhịn được thở dài một hơn, anh ta có chút xoắn xuýt nhìn thoáng qua Trần Bình, dường như muốn dùng bí mật kia để khống chế đám đông lại.
“Lão đại, chi bằng chúng ta đừng giấu họ nữa!” “Đám người này ngu ngốc như vậy, rõ ràng bị coi thành rau hẹ rồi!”
Sư Chấn Thiên vốn là một người nóng tính, nhìn thấy đám người này hiểu lầm mình, anh ta không nhịn được mà lên tiếng giải thích.
Nhìn thấy dáng vẻ đối phương như vậy, Trần Bình gật đầu.
“Chẳng lẽ các người thực sự coi là Loạn Xuyên Sa vì thu nhận đồ đệ nên mới tổ chức lịch luyện sao?”
Trần Bình đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám người.
Nét mặt nghiêm túc ấy khiến cho đám người chung quanh lập tức ngậm miệng lại. | Lúc đầu ai cũng muốn chỉ trích Trần Bình, nhưng nhìn thấy thần thái này của Trần Bình, không ai còn dám nói chuyện nữa.
Lúc này, Chúc Đại Huân cũng đẩy đám người ra bước lên trước. | “Người anh em nói xem chuyện rốt cuộc là sao, chẳng lẽ chúng tôi đều bị cái tên Loan Xuyên Sa kia lừa gạt?”
| Chúc Đại Huân vốn sinh ra trong một gia đình cực kỳ lợi hại, nhân vật có máu mặt trong nhà cũng không ít, cho nên không có chút tôn kính nào với Loan Xuyên Sa.
Nghe vậy, Trần Bình gật đầu, không thể phủ nhận, Chúc Đại Huân vẫn là người hiểu chuyện, mặc dù ban đầu không lễ phép nhưng bây giờ xem ra khá thuận mắt.
| “Đúng vậy, lão ta muốn dùng máu tươi của các người để hoàn thành tế tự, nếu như không có loại vũ khí khắc chế âm khí kia, tất cả đều không chạy ra được, máu của các người sẽ triệu hồi vị trong truyền thuyết kia.” | Trần Bình nói rõ ràng từng câu từng chữ, đến bây giờ anh cũng hiểu đại khái sự việc rồi.
Khi vừa lấy được tảng đá này, anh cũng tiếp nhận được không ít tin tức, cho nên bây giờ anh ít nhiều cũng hiểu được hành động của Loan Xuyên Sa. | Nghe Trần Bình nói ra bí mật của mình, biểu cảm của Loạn Xuyên Sa cũng trở nên khó coi.
Lúc tảng đá biến mất, lão ta liền biết nhất định có người nắm được bí mật của mình.
Không ngờ cái tên này còn công khai bí mật ra. | “Cái gì, có chuyện như vậy sao, vậy ý anh là Loạn Xuyên Sa dẫn chúng tôi. tới đây là muốn giết chết chúng tôi?”
| Chúc Đại Huân không nhịn được chửi ầm lên, cũng muốn tiến lên giết người.
Những người khác cũng ngo ngoe muốn động, mặc dù bọn họ không phải rất nguyện ý tin tưởng Trần Bình, nhưng mà ở nơi âm hồn này, bọn họ thực sự rất dễ chết.
Không hiểu vì sao đúng không? Cút đi tìm chỗ khác đi con c.h.ó!
Một lão già đã có tuổi đột nhiên quỳ gối trước mặt mình, Trần Bình cũng không quen.
“Ông đang sợ cái gì?” Trần Bình lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ của đối phương rất hoảng sợ, với cả có thể quỳ gối trước đám đông để bàn điều kiện với mình.
Phải biết rằng thân phận, địa vị của Loạn Xuyên Sa không thấp, lão là một trong các tiền bối trong truyền thuyết.
Dạng người này mà có thể quỳ gối trước mặt mình thì đúng là trăm năm khó gặp.
Ngay cả Chúc Đại Huân cũng giật mình kêu lên, thậm chí anh ta muốn tuyên truyền hết mọi chuyện mà mình chứng kiến hôm nay ra ngoài. | “Nếu như tôi nói không?” Trần Bình tràn đầy hứng thú lên tiếng.
Anh không muốn cho kế hoạch tế tư này thành công, nhưng anh cũng sẽ không để Loạn Xuyên Sa được yên ổn.
“Làm việc đi.” Trần Bình quay đầu liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên, anh muốn bảo vệ đám người này.
Mặc dù không phải ai trong đám người đó cũng tâm phục khẩu phục Trần Bình, cũng không phải từng người đều đứng trên cùng một chiến tuyến với mình.
Nhưng Trần Bình không muốn lợi dụng sinh mạng của người vô tội làm tế tự/ | Nghe Trần Bình nói, Sư Chấn Thiên lập tức sắp xếp lại đám người còn lại.
“Những người có vũ khí lần lượt phân tổ, tiếp xuống tôi sẽ ngẫu nhiên. phát cho các người một ít vũ khí, có vũ khí rồi, hẳn là các người có thể sống sót ở nơi này, đây cũng là cơ duyên của các người.”
Sư Chấn Thiên nhanh chóng tổ chức mọi người, chia theo trật tự thành các tổ nhỏ.