Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 5: Chương 5: Chỉ là một triệu




“Sao anh lại ở đây?”

Giang Uyển nhíu lại đôi này thanh tú, nhìn chiếc xe Bently bên cạnh Trần Bình, có phải vừa rồi anh bước từ chiếc xe đó xuống? Đây còn là người chồng hèn nhát của cô sao? Hay nói, bây giờ công ty giao đồ ăn đều dùng xe Bently đi giao hàng? “Tôi..

Tôi..”

Trần Bình có chút nhắc ngứ, quét mắt nhìn qua khuôn mặt đang cười như hoa hướng dương sau cửa sổ của Kiều Phú Quý.

Lão già lập tức vươn tay ra nói: “Cậu thanh niên, cảm ơn cậu nhé! Mấy nhờ có cậu mà tôi mới tìm được nơi này.

Lần sau, có thời gian, lão mời cậu ăn cơm, bày tỏ lòng cảm ơn.”

Trần Bình gật đầu, lịch sự nói: “Ông ơi không cần đâu, ông mau đi thôi.”

Âm cuối mang theo ý thúc giục.

Kiều Phú Quý cũng không nói nhiều nữa, hơi mỉm cười gật đầu với Giang Uyển đang đứng bên kia đường, tiếp đó lái xe nhanh chóng rời đi.

Giang Uyển trầm mặc nhìn theo, lập tức kinh ngạc.

Đây..

đây không phải là chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh – Chủ tịch Kiều hay sao? Người giàu có nhất thành phố Thượng Giang! Trần Bình thế mà lại ngồi cùng xe với ông ấy! “Anh quen Kiều Phú Quý?”

Giang Uyển kinh ngạc quay lại nhìn Trần Bình.

Trần Bình nhún nhún vai nói: “Không quen, ông già đó không biết đường, tôi chỉ dẫn đường cho ông ta.”

Ông già? Giang Uyển giận đến mức khoé miệng phát run, anh lại gọi người giàu có nhất Thượng Giang là ông già, đúng thật là không có lễ phép.

“Ông già gì chứ, đó là người giàu nhất Thành phố Thượng Giang, chủ tịch Tập đoàn Thịnh Đỉnh!”

Giang Uyển tức giận lườm Trần Bình một cái.

Tên đàn ông này thật là, càng ngày càng không có mắt nhìn.

Càng nhìn Trần Bình, Giang Uyển càng thêm ghét bỏ, dứt khoát lạnh lùng nói: “Trần Bình, đừng quên, cuối tuần này bố tôi mời cơm khách ở Tụ Hiền Các, anh đi mua chút quà đi!”

“Tôi còn chưa nói là sẽ đi.”

Trần Bình trả lời.

“Anh!”

Lần này chọc Giang Uyển tức giận chết đi được, bản thân cô không dễ dàng gì mới thuyết phục được bố mẹ mình, cô nói lần này Trần Bình sẽ đến cúi đầu nhận sai, bảo bố đừng làm khó anh quá.

Nhưng mà Trần Bình lại có thái độ như thế này.

Thôi vậy, không quan tâm anh ta nữa.

Lúc đầu cô thật là mù mới yêu người đàn ông này.

“Không đi thì thôi!”

Giang Uyển nổi cơn cáu giận, cô lại thay bộ quần áo mới, quần áo bó cùng áo phông, bờ ʍôиɠ càng tròn kia thật sự hút mắt khiến người ta nổi lên xúc động muốn chinh phục.

Cô hình như còn xịt nước hoa, trang điểm.

Trần Bình cảm thấy kỳ lạ, nhìn tòa nhà cô bước vào, trong lòng đang tính toán gì đó.

Giang Uyển không phải quay lại về công ty rồi à, sao bây giờ lại tới đây? Đây là chỗ nào chứ? Là khách sạn Hilton đó.

Mẹ kiếp! Chẳng lẽ Giang Uyển qua lại với tên đàn ông khác? Nghĩ vậy, trong lòng Trần Bình lập tức bốc hỏa, dù sao bản thân anh cũng vất vả đi làm, thế mà cô lại đến khách sạn.

Không được, anh quyết phải đi theo sau nhìn xem.

Hôm nay Giang Uyển cảm thấy rất buồn phiền, đầu tiên là con gái bị Trần Bình vô trách nhiệm kia khiến cho bệnh tim tái phát, tiếp đó lại bị chuyện của Tào Quân làm cho bực mình, sau đến công ty, một dự án xảy ra sai sót.

Tổng giám đốc của công ty đối tác lỡ hẹn, bắt cô phải đến khách sạn Hilton.

Giang Uyển vốn không muốn tới, nhưng mà đối phương lấy hàng mục uy hϊế͙p͙, cô không thể không tới.

Đó là hạng mục tận một triệu! Trùng hợp lúc này, điện thoại của cô reo lên: “Alo, tổng giám đốc Vương, tối đến rồi đây, anh đang kẹt đâu?”

“Tôi ở nhà hàng trêи tầng sáu đợi cô.”

Đầu bên kia vang lên giọng nam êm dịu.

“Vâng thưa tổng giám đốc Vương, tôi lập tức tới ngay.”

Giang Uyển vội vàng cười nói.

Cúp điện thoại, Giang Uyển thở dài một hơi, trong mắt có chút do dự nhìn về thang máy, cuối cùng vẫn quyết định đi lên.

Ngay giây phút cửa thang máy đóng lại, Trần Bình xuất hiện ở đại sảnh, từ xa nhìn Giang Uyển đi vào trong thang máy.

Anh ba bước gộp thành chạy theo, kết quả lại bị một giọng điệu trào phúng lạnh lùng ngăn lại.

“Ồ, đây không phải là anh rễ giao đồ ăn của tôi sao? Bây giờ cũng giao thức ăn đến khách sạn Hilton à?”

Trần Bình quay đầu lại nhìn, liền thấy một cặp đôi xinh đẹp thời thượng dính sát nhau, cô gái hai tay khoanh lại trước ngực, mặt trào phúng dựa vào trong lòng chàng trai anh tuấn cao 1m8 đằng sau.

“Giang Linh?”

Trần Bình hơi nhíu mày, vẫn không quên số tầng thang máy dừng lại, tầng sáu.

Cô gái đi tới, vẻ mặt trào phúng cười nói: “Anh rể, trùng hợp ghê, ở đây cũng gặp được anh, xem ra nghiệp vụ của các anh rất rộng.”

Cô gái tên Giang Linh này là em họ của Giang Uyển.

Năm nay vừa mới lên đại học đã xinh đẹp duyên dáng vô cùng, nhất là vòng ngực quyến rũ kia.

“Linh Linh, đây là ai?”

Anh mắt chàng trai anh tuấn bên cạnh Giang Linh tràn đầy trêu đùa hỏi.

Giang Linh lập tức cười nhạo nói: “Anh rể của em, không phải lần trước đã kể với anh rồi sao? Sau khi lập nghiệp thất bại thì đi giao đồ ăn, còn hỏi vay em mấy nghìn đồng, đến bây giờ vẫn chưa trả.”

Giang Linh vẫn luôn khinh thường người anh rể này, anh cũng quá vô tích sự rồi! Cô ta vẫn thấy Trần Bình giống như cóc ghẻ trèo lên cành cây cao là chị họ.

Nói anh cưới chị họ của cô ta không bằng nói anh ở rể thì đúng hơn.

Đúng là mất mặt! “Ha ha, anh ta là người anh rể mà em nói sao, mẹ kiếp, hóa ra nghèo túng đến vậy.”

Chàng trai cười to, trong mắt càng nhiều thêm trào phúng.

Trần Bình có chút khó chịu, nói như thế nào anh cũng là anh rể của Giang Linh.

Giang Linh đây là có ý gì chứ? Để người ngoài sỉ nhục anh? “Tiền của cô tôi sẽ trả lại, bây giờ tôi còn có việc không ở lại nói chuyện với hai người.”

Trần Bình nở nụ cười nói.

Dù sao cũng là em họ của Giang Uyển, bản thân là anh rể, anh cũng nên nhẫn nhịn một chút.

Nếu như cô ta biết, anh bây giờ là người thừa kế của tập đoàn lớn nhất thế giới.

Cô em họ này sẽ có biểu cảm và phản ứng như thế nào nhỉ? Con người ấy mà, vốn luôn nông cạn vô tri như vậy đó.

“Trả cho tôi? Tôi vẫn luôn mong chờ anh có thể trả tiền lại cho tôi.

Với mức lương của một nhân viên giao đồ ăn như anh, có thể chữa bệnh cho Mễ Lạp sao?”

Giang Linh trào phúng nói.

Ông anh rể chính là một tên vô tích sự! Còn cả kiểu tiện chủng kia cũng không nên sinh ra! Đúng vậy, Giang Linh xem thường Trần Bình, tự nhiên cũng khinh thường con gái của Trần Bình.

Trần Bình nghe thấy lời này, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống.

“Giang Linh, dù sao tôi cũng là anh rể của cô, cô nói chuyện với tôi như vậy có phải rất không lễ phép không hả?”

“Ha ha”

Giang Linh chế giễu cười nói: “Tôi không thừa nhận anh là anh rể của tôi, anh chẳng qua là trèo lên được chị họ tôi, ở rể nhà họ Giang mà thôi.”

Đúng là không biết xấu hổ! Còn muốn lấy thân phận ra dọa cô, cũng không nhìn xem thân phận của mình.

“Mẹ kiếp! Anh ta ở rể?”

Bạn trai của Giang Linh ngạc nhiên trào phúng nói.

Đàn ông có thể hạ mình như anh ta đúng là yếu đuối.

Giang Linh xua xua tay, túm lấy bạn trai, khinh thường nói: “Thôi đi, thôi đi, anh Huy, chúng ta đi thôi, đứng cùng một chỗ với loại người như anh ta, em cảm thấy trong không khí toàn mùi dầu mỡ hôi thối.”

Ánh mắt lạnh lùng của Trần Bình trầm xuống, nắm tay siết chặt lại, nhìn Giang Linh lắc ʍôиɠ ôm bạn trai bỏ đi.

Hai người bọn họ còn nói nhỏ.

“Ông anh rể này của em cũng quá yếu đuối rồi!”

“Anh ta không phải là anh rể của em, anh còn nói nữa là em dỗi nữa đấy!”

* * * Trần Bình hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, anh không cần chấp nhặt với một con nhóc.

Anh quay người, chạy vào thang máy.

Tầng sáu.

Trần Bình đi một vòng lớn mới nhìn thấy bóng dáng của Giang Uyển trong một nhà hàng Tây toàn kính.

Chết tiệt! Càng đáng ghét chính là Trần Bình nhìn thấy Giang Uyển ngồi cùng với một tên béo trọc đầu vẻ mặt thô bỉ đang muối duỗi tay ra sờ tay Giang Uyển.

Tình yêu là một tia sáng.

Cô ngoại tình ư? Anh cảm thấy không tốt đẹp chút nào.

Trần Bình tức giận! Anh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Giang Uyển.

Trong nhà hàng, Giang Uyển khéo léo từ chối mấy lần ý tốt của tổng giám đốc Vương, nhưng mà đối phương căn bản không bỏ cuộc, nhiều lần còn muốn sờ tay cô.

Ngay lúc này, điện thoại của cô reo lên, giúp cô có cơ hội hồi sức.

“Xin lời giám đốc Vương, tôi đi nghe điện thoại một chút.”

Nói xong, Giang Uyển đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng.

Tên giám đốc Vương kia khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Uyển.

Bờ ʍôиɠ tròn trịa kia cứ đong đưa khiến hắn thèm khát.

Tối nay, hắn nhất định phải đem người phụ nữ kiêu ngạo kia đè dưới hung hăng chà đạp.

“Alo, Trần Bình, có chuyện gì?”

Giang Uyển đứng ngoài nhà hàng.

“Tôi đứng đối diện cô.”

Giang Uyển đứng bên này ngẩng phắt đầu lên, liền nhìn thấy Trần Bình đứng đối diện lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình.

Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, trong lòng nghi ngờ, sao anh lại ở đây? “Anh theo dõi tôi?”

Giang Uyển đi qua, gương mặt buốt giá kia, lạnh lẽo nói.

Vừa rồi ở dưới lầu gặp được Trần Bình, giờ lại gặp được ở cửa.

Nếu không phải theo dõi cô thì là gì? Trần Bình anh được lắm, bây giờ còn làm cả chuyện ghê tởm như thế này, chơi trò theo dõi à! Trần Bình cười nhạt hai tiếng: “Tôi không rảnh đến mức đi theo dõi cô, chỉ là trùng hợp đi ngang mà thôi.”

Vừa nói, anh đánh giá tên béo ục trong nhà hàng, hỏi: “Hắn là ai? Còn quan trọng hơn cả Mễ Lạp à?”

Không đến bệnh viện mà chạy tới đây gặp tên béo này.

Giang Uyển cô được lắm! Giang Uyển cảm thấy không thoải mái với giọng điệu tra hỏi này của Trần Bình, nhưng vẫn giải thích: “Đối tác của công ty, đến bàn bạc làm ăn.”

“Bàn bạc làm ăn? Tôi thấy tên đó động tay động chân với cô.

Các người bàn bạc làm ăn hay là ve vãn nhau?”

Trần Bình chất vấn.

Giang Uyển trầm mặc xuống, hai tay khoanh trước ngực, giọng chán ghét nói: “Trần Bình, anh có ý gì hả? Tôi mỗi ngày vất vả đi làm, không phải vì kiếm tiền chữa bệnh cho Mễ Lạp hay sao? Còn anh, mỗi ngày đi giao thức ăn thì có tương lai hay sao? Anh đã chịu cúi đầu trước bố mẹ tôi chưa? Anh đúng là một tên hèn nhát.”

Vừa nói, biểu tình của Giang Uyển càng trở nên kϊƈɦ động, hai mắt đẫm lệ, quay đầu một bên, hít mũi nói: “Thôi, nói với anh cũng phí công, tối hôm nay tôi không trở về.”

Không trở về? Trần Bình sửng sốt, cô muốn qua đêm bên ngoài? Cùng với tên béo kia? “Nếu như tôi có thể giúp cô thì sao?”

Trần Bình nói.

Nhìn dáng vẻ của Giang Uyển, Trần Bình ngay lập tức đoán ra vụ làm ăn này đàm phán không dễ.

Đồng thời trong lòng anh cũng cảm thấy áy náy, thái độ của anh quả thật không đúng.

“Anh có thể giúp gì được cho tôi? Anh có thể cho tôi đơn hàng giá một triệu sao?”

Giang Uyển cười một cái, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

Trước giờ cô chưa từng hy vọng Trần Bình có thể giúp mình bất cứ chuyện gì.

“Không phải chỉ là đơn hàng giá một triệu thôi sao, tôi có thể..”

Trần Bình nói, bây giờ anh không thiếu tiền, chỉ cần anh nói một câu liền mua được cả công ty của Giang Uyển chứ đừng nói chỉ một đơn hàng giá một triệu, chuyện nhỏ.

“Trần Bình, anh đủ rồi đấy, chuyện của tôi, không cần anh lo!”

Giang Uyển lạnh giọng nói, sau đó quay lại vào nhà hàng.

Không cần tôi lo? Dù sao tôi cũng là vợ của tôi! Trần Bình nhìn theo bóng lưng của Giang Uyển, cười khổ một cái, sau đó lấy điện thoại ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.