Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 4: Chương 4: Tôi là ông chủ mới




Dương Vĩ bây giờ cực kỳ giận dữ.

Tên ngốc này thế mà dám chắn đường ông chủ mới xuống xe.

Đây không phải là tìm chết hay sao! “Trần Bình! Mày còn đứng ngây người ra đó để làm gì? Mau đứng sang đây!”

Dương Vĩ tức giận, chỉ vào Trần Bình rồi hét lên.

Trần Bình vừa mới đỗ xong xe điện liền chịu đựng trận mắng mỏ như bão đạn của Dương Vĩ.

“Tôi rồi! Trần Bình lần này gặp phiền phức rồi, xem ra anh Vĩ muốn nỗi trận lôi đình rồi!”

“Vừa mới bị mấy chục cuộc điện thoại khiếu nại mà tên ngốc này còn dám quay về?”

“Cái này ít nhất cũng phải bị trừ hai trăm tệ, coi như làm không công một ngày.”

Mấy tên nhân viên nhỏ giọng nghị luận, không ít người còn cười trêи nỗi khổ người khác.

Trong số bọn họ có không ít người là nhân viên cũ, từng cùng Trần Bình lăn lộn.

Nhìn thấy Trần Bình suy sụp đến mức, phải cùng giao đồ ăn với bọn họ, tự nhiên cũng nhiều thêm mấy lời lẽ trào phúng.

Trần Bình cũng đã quen rồi.

Ngay cả Đàm Khắc Hoa lúc này cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Bình, tỏ vẻ không vui hỏi: “Giám đốc Dương, đây là nhân viên của anh à?”

Dương Vĩ vội vàng chế giễu nói: “Ông chủ, ông không đến mấy lần, nên tôi cũng quên mất không giới thiệu với ông.

Đây là Trần Bình, ông chủ trước kia của công ty chúng ta, bây giờ chỉ là nhân viên giao đồ ăn thấp kém.”

Lúc nhắc tới “ông chủ trước kia”

, Dương Vĩ cố ý nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu lộ rõ sự trào phúng nồng đậm.

Trần Bình ở Trần Bình, anh cũng có ngày hôm nay, đúng là báo ứng mà haha! Đàm Khắc Hoa lạnh mặt, đầu mày xoắn chặt lại, nói: “Đem người không phận sự đuổi ra, tiếp đón ông chủ mới.”

Bây giờ ông ta mới nhớ ra, Trần Bình vốn là thanh niên nghèo túng chuyển nhượng công ty kia.

Đáng tiếc, Đàm Khắc Hoa quý nhân hay quên việc.

Loại người dưới đáy tầng xã hội như Trần Bình, ông ta đúng thật là không nhớ nỗi.

Vừa nói, Đàm Khắc Hoa đã kéo thẳng âu phục, cất bước, mặt đầy sự vui vẻ đi về phía Bently.

Dương Vĩ lập tức nhận mệnh lệnh lập tức cáo mượn oai hùm, đắc ý chỉ vào Trần Bình nói: “Trần Bình, mày còn không thu dọn đồ đạc rồi biến đi!”

Trần Bình trợn trắng mắt nhìn Dương Vĩ giống như nhìn một tên ngốc rồi nhả ra một câu: “Đồ đần.”

Tất cả những người có mặt ở đây nghe thấy câu đồ đàn này vẻ mặt đều trở nên quái dị.

Dương Vĩ ngay lập tức phát hỏa, ngón tay như muốn chọc vào mũi Trần Bình, giận dữ nói: “Đệch! Mày nói câu đó thêm một lần nữa thử xem.”

Trần Bình cười lạnh: “Vậy thì thỏa mãn ông, đồ đần! Cả nhà ông đều là đồ đần!”

“Mẹ! Trần Bình! Mày chết chắc rồi! Bây giờ mày bị đuổi việc, hơn nữa còn phải đền bù tổn thất kinh tế cho công ty.”

Dương Vĩ nhe răng giơ vuốt gào lên, tức giận đến mức hai mắt trợn trừng lên.

Tên Trần Bình này quả nhiên không biết tốt xấu! Anh ta phải biết rằng anh ta không còn là chủ của công ty Chạy Chân nữa.

Thế mà vẫn còn kiểu kiêu ngạo như vậy? Xem lát nữa ông mày chỉnh chết mày như thế nào! Đột nhiên chiếc Bently kia mở cửa ra, một ông lão chống ba-toong đi xuống, mặt mày tức giận nói: “Ai dám đuổi việc cậu ấy!”

Tiếp đó ông lão trực tiếp lướt qua Đàm Khắc Hoa mặt mày tươi cười bước lên tiếp đón mình, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ba bước gộp thành hai đi đến trước mặt Trần Bình.

Dừng chân, gặp người, cúi thấp đầu.

Động tác vô cùng tự nhiên, thái độ vô cùng cung kính.

“Cậu chủ, tôi đến muộn rồi.”

Ông lão kính cẩn nói.

Giọng nói không lớn nhưng vẫn truyền vào tai mọi người.

Cậu chủ? Vô số người bị chấn động Trần Bình lắc người một cái liền biến thành cậu chủ? Đây là tình huống gì vậy? Đàm Khắc Hoa sững sờ đứng tại chỗ cũ, nụ cười trêи mặt dần dần cứng lại.

Dương Vĩ càng kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cười nói: “Thưa ông, ông là ông chủ mới của chúng tôi sao? Ông đừng nói đùa, Trần Bình là nhân viên tầng áp chót của công ty chúng tôi, ông đây có phải nhận nhầm người rồi không?”

Kiều Phú Quý chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn ta một cái.

Đúng là có mắt không tròng! Đàm Khắc Hoa cũng hơi nhíu mày, chạy chậm tới, cung kính nhiệt tình nói: “Chủ tịch Kiều, ngài đừng nói đùa, chúng tôi đều quen biết nhau mà!”

Đàm Khắc Hoa là chủ doanh nghiệp, Kiều Phú Quý ông ta đương nhiên biết, đó là chủ tịch Tập đoàn Thịnh Đỉnh đó.

Ở Thượng Giang, có thể một tay che trời.

Nhưng mà Kiều Phú Quý vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy, đôi mắt vẫn lét qua Đàm Khắc Hoa và Dương Vĩ, sắc mặt không vui nói: “Ai đùa với mấy người chứ? Vị này chính là ông chủ mới của quý công ty.”

Sao có thể chứ? Ông chủ mới? Dương Vĩ không tin.

Đàm Khắc Hoa cũng không tin.

“Anh Vĩ, vừa nãy anh nói anh muốn đuổi việc tôi?”

Trần Bình nửa cười nửa không nhìn Dương Vĩ.

“Trần Bình! Mày muốn chết à? Đừng gọi tao là anh Vĩ!”

Dương Vĩ giận dữ.

Hắn ta ghét nhất người khác gọi hắn ta là tên này.

“Mày mau cút cho tao, còn có, bồi thường mười nghìn nhân dân tệ tổn thất cho công ty!”

Dương Vĩ cười lạnh.

Hắn không thèm quan tâm nữa, tên Trần Bình sao có thể trở thành ông chủ mới của công ty được chứ? Dựa vào dáng vẻ nghèo hèn của nó? Haha..

Trần Bình vẫn nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào Dương Vĩ.

“Mày nhìn mấy lần nữa? Còn không mau cầm tiền tới đây!”

Dương Vĩ cười lạnh nói.

“Đúng đấy, tôi đang nhìn thêm mấy lần nữa.”

Trần Bình không những không tức giận mà còn bật cười nữa.

“Trần Bình, mày đúng là điếc không sợ súng, tao không đuổi việc mày thì quả là có lỗi với mấy câu nói này.”

Dương Vĩ ỷ thế không sợ gì, ha ha cười lạnh.

Bản thân hắn chính là quản lý của công ty, có quyền đuổi việc nhân viên dưới trướng.

“Vậy để tôi thông báo cho anh Dương Vĩ, anh đã bị tôi đuổi việc, anh có thể biến đi rồi.”

Trần Bình tựa vào chiếc xe điện, hai tay đút vào trong túi quần, thản nhiên nói.

Tên Dương Vĩ này cũng quá ngốc.

Đã đến mức này rồi mà hắn vẫn còn không nhìn ra tất cả.

Mà giờ phút này, Đàm Khắc Hoa mới đột nhiên tỉnh ngộ! Nguy rồi! Trần Bình thực sự là ông chủ mới của công ty! Nghĩ tới đây, trán Đàm Khắc Hoa ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn không dám nhìn tiếp, trong lòng càng hận chết Dương Vĩ.

“Mày nói cái gì? Mày đuổi tao?”

Dương Vĩ bật cười, vẻ mặt dữ tợn.

Tên Trần Bình này không phải là ngốc rồi chứ, đến cả lời nói như vậy cũng dám nói ra.

Mà lúc này, Kiều Phú Quý đứng bên cạnh Trần Bình lạnh lẽo đưa mắt nhìn Dương Vĩ, lạnh giọng nói: “Cậu chủ anh nói đuổi anh chính là đuổi anh.”

Sắc mặt Kiều Phú Quý rất kém, tên này lại dám sỉ nhục cậu chủ nhà họ, rước họa vào thân rồi.

Mãi đến bây giờ, Dương Vĩ mới phản ứng lại, trước mặt vẫn còn có ông chủ mới vừa đến.

Nhưng không đợi hắn phản ứng.

Đàm Khắc Hoa dứt khoác tát một cái đầy giận dữ lên mặt hắn, quát: “Dương Vĩ, lập tức biến khỏi công ty cho tôi, anh bị đuổi việc rồi.”

Tên Dương Vĩ này thật ngớ ngẩn! Bản thân ông thế mà lại tin tưởng loại người như thế này, con cất nhắc hắn làm quản lý của công ty.

“Ông chủ, ông đây là có ta gì?”

Dưỡng Vĩ ôm mặt, biểu tình khó tin.

“Ý là, Trần Bình chính là ông chủ mới của công ty chúng ta, anh ta nói đuổi việc cậu chính là đuổi việc cậu.”

Lời này vừa được nói ra khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Dương Vĩ run rẩy cả người, hét lên: “Không thể nào, mày đã phá sản rồi, là một tên nghèo kiếp xác, sao có thể là ông chủ mới?”

Đàm Khắc Hoa cau mày nói: “Anh ta không đơn giãn như những gì anh nghĩ!”

Dương Vĩ quay đầu nhìn Trần Bình, sắc mặt ủ rũ như rau héo.

Bấy giờ hắn ta mới đột nhiên giật mình, ông lão đứng trước mặt Trần Bình thế mà lại là chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh.

Phú hào có tài sản trêи chục tỷ.

Người giàu nhất thành phố Thượng Giang! Trần Bình bị ông ta gọi là cậu chủ, vậy chẳng phải là..

“Dương Vĩ, bắt đầu từ bây giờ, anh chính thức bị đuổi việc, biến đi!”

Trần Bình đứng thẳng người, vừa dứt lời, cả người Dương Vĩ đều choáng váng, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Vừa rồi không phải chửi anh rất đã sao? Con muốn đuổi việc anh? Xin lỗi, bây giờ anh là ông chủ mới.

Tôi muốn anh cút đi thì anh phải cút đi! Dương Vĩ bịch một tiếng, trực tiếp quỳ xuống đất, ôm lấy chân Trần Bình nói: “Ông chủ Trần, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, là tôi không tự trọng.

Xin anh đừng đuổi việc tôi! Coi như nể mặt từng là đồng nghiệp với nhau, cho tôi ở lại công ty đi, cho dù đi giao đồ ăn cũng được.”

Trând Bình cười nhạo hai tiếng: “Dương Vĩ, bây giờ hối hận lắm đúng không? Nếu bây giờ là anh, anh có bỏ qua cho tôi không? Ác giả ác báo!”

Một câu nói khiến cho Dương Vĩ rơi vào tuyệt vọng.

Dứt lời, Trần Bình quay đầu lại nhìn đồng nghiệp trong công ty rồi nói: “Tôi biết rất nhiều người ở lúc tôi nghèo túng khinh thường tôi, nhưng không sao cả, bắt đầu từ hôm nay, tiền lương của tất cả mọi người tăng gấp đôi!”

Lúc này đây, đồng nghiệp đang vây xem đều trở nên ầm ĩ.

Tiền lương tăng gấp đôi đấy.

“Ông chủ Trần quá tuyệt vời!”

“Ông chủ Trần, tôi yêu ông chết mất!”

Tiếp đó, Trần Bìn nhìn người phụ nữ xinh đẹp phía sau đám người nói: “Còn có, vị trí giám đốc của Dương Vĩ sẽ do chị Tô Tình đảm nhiệm.”

Xoạt! Đám người quay lại nhìn Tô Tình đứng phía sau, bộ váy công sở màu đen phác họa ra dáng người hoàn mỹ, đôi tất đen dài mỏng mang bọc lấy cặp chân dài thẳng tắp, siết chặt lấy bụng chân làm lộ ra đường nét mềm mại.

Tô Tình ngạc nhiên nhìn về phía Trần Bình, mãi cho đến khi anh đã rời đi, cô vẫn có chút không thở ra hơi.

Nhìn bóng lưng tiến vào trong chiếc xe Bently, đôi mắt xinh đẹp của Tô Tình hiện ra vẻ khác thường.

Tô Tình vội vàng đuổi theo, đứng ở nơi cửa sổ xe, cúi người, mảng da thịt trắng nõn nơi cổ áo suýt chút nữa rơi ra ngoài: “Trần Bình..

không ông chủ, cậu để tôi làm giám đốc?”

Nhìn thấy Tô Tình, ánh mắt Trần Bình khẽ lướt nhìn qua mảng da thịt trắng nõn kia, khẽ cười nói: “Chị Tô Tình, sao vậy chứ? Chị không tin bản thân hay sao?”

Người phụ nữ Tô Tình này biết đại cục, dáng người lại đẹp, người lại xinh xắn, trước kia cũng từng làm việc với Trần Bình.

Bây giờ anh cất nhắc cô ta một chút cũng không quá đáng.

Đây chính là đặc quyền của ông chủ.

“Tôi..

tôi sợ mình không làm tốt.”

Tô Tình rầu rĩ nói.

Cô tuyệt đối không nghĩ tới, Trần Bình trong nháy mắt liền trở thành ông chủ mới của công ty.

Tuy rằng, rất lâu về trước, anh từng là ông chủ của công ty, nhưng lúc đó, công ty cũng chỉ có mấy người, nhỏ vô cùng.

Bây giờ doanh thu mỗi năm của công ty đều vượt qua năm triệu nhân dân tệ.

Vậy Trần Bình phải bỏ ra hàng chục triệu để thu mua công ty.

“Chị Tô Tình, chị yên tâm đi, từ từ làm, đừng lo lắng.”

Trần Bình cười nói, coi như cho Tô Tình một viên thuốc an thần.

Nhìn Tràn Bình ngồi trêи chiếc xe Bently rời đi, Tô Tình mím đôi môi đỏ, lòng đầy nghi ngờ: “Rốt cuộc thân phận của anh ta là ai? Giàu có như vậy sao còn giả vờ nghèo khổ?”

Trêи chiếc xe Bently.

“Cậu chủ, ngày mai có hạng mục đầu tư, cậu cần phải gặp mặt ông chủ đối tác.”

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Kiều Phú Quý cười đến co rúm lại.

“Không đi.”

Trần Bình trả lời rất dứt khoát, những việc này anh không muốn quan tâm một chút nào.

Anh là bị ép thừa kế sản nghiệp gia tộc, còn mơ tưởng muốn anh tham gia.

“Vậy cậu chủ vẫn nên đem một trăm nghìn nhân dân tệ trả lại tôi đi.”

Kiều Phú Quý thản nhiên nói.

Trần Bình khẽ giật mình, biểu cảm ngạc nhiên, không cam lòng nói: “Đi đi đi, tôi đi là được chứ gì?”

Người thừa kế gia đình giàu có như anh, lại cúi người vì một trăm nghìn nhân dân tệ.

Thật đáng buồn cười.

“Được, thưa cậu chủ.

Ngày mai tôi sẽ đến đón cậu.”

Kiều Phú Quý cười đáp.

Vừa xuống xe, Trần Bình liền nghe thấy một giọng nói tràn đầy nghi ngờ: “Trần Bình, sao anh lại ở đây?”

Trần Bình theo phản xạ quay đầu lại xem, cư nhiên là Giang Uyển với vẻ mặt nghi ngờ, dùng ánh mắt khác lạ nhìn anh.

Trần Bình trong lòng hoảng hốt, chết rồi.

Giang Uyển biết thân phận của anh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.