Cùng lúc đó, Nặc Nhất hiếu kỳ nhìn thoáng qua những người khác.
Biểu hiện của Trần Môn Anh và Sư Chấn Thiên đều rất đột xuất, bọn họ đều có thể vung kiếm tiêu diệt được kẻ mạnh ở khu vực thứ năm.
Sư Chấn Thiên kia lại càng thêm kinh khủng, thế mà anh ta lại dùng một quyền đánh nát người của Độc Tông.
Mặc dù Gia Cát Thanh Phong có vẻ yếu hơn một chút.
Nhưng Nặc Nhất biết rất rõ ràng, đó là bởi vì đối phương còn chưa tiếp nhận truyền thừa.
Nếu như đối phương tiếp nhận truyền thừa, vậy chắc chắn thực lực sẽ không chênh lệch mấy.
Bên cạnh Trần Bình toàn là những người kinh khủng gì vậy? Nặc Nhất cũng không dám che giấu, lập tức dùng hết toàn lực bắt đầu tấn công đám người Độc Tông này.
Nhưng mà điều khiến cô ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu là, khi mình giết mấy tên đệ tử Độc Tông xong sẽ cảm thấy nguyên khí khô kiệt.
Nhưng dường như mấy người Trần Bình lại có được nguyên khí vô cùng vô tận vậy, căn bản cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi giải quyết mấy kẻ địch, Nặc Nhất bèn dừng ở một bên bắt đầu nghỉ ngơi.
Mặc dù nguyên khí trong cơ thể cô ta cực kỳ dồi dào, nhưng người nào cũng không thể chịu được việc chiến đấu liều mạng như thể này.
Cho dù Nặc Nhất là một kẻ mạnh thì cũng cần phải nghỉ ngơi hơi một lát mới được.
Huống chỉ đối thủ cũng đã bị đánh đến bủn rủn bất lực, xem ra, chắc chắn thời gian cần nghỉ ngơi sẽ nhiều hơn mình.
Nhìn đám người không ngừng chiến đấu, đáy mắt của cô ta cũng hiện lên một vẻ kì dị, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Cô ta không nghĩ tới, thế mà Trần Bình lại mạnh như vậy, cách duy trì nguyên khí trong cơ thể sung túc đã vượt qua sự tường tượng của cô ta rồi.
Nếu như ví giá trị nguyên khí của người tu hành bình thành giống một con suối nhỏ.
Vậy giá trị nguyên khí của mình chính là một dòng sông dài.
Mà giá trị nguyên khí của đám người này lại giống như biển rộng không thể nhìn thấy cuối bờ vậy, sâu không lường được! Cô ta tự nhận là đã đủ mạnh rồi, thế nhưng sau khi giải quyết mấy người của Độc Tông vẫn cần phải nghỉ ngơi mấy phút, để nguyên khí khôi phục một khoảng thời gian.
Rất nhanh, đám đệ tử Độc Tông này đã không còn hô hấp.
Mỗi người có vẻ như đều bị đánh nát xương cốt cả người, vô cùng đáng thương.
Giờ phút này, một người phụ nữ mặc đồ trắng trong khe núi đang buồn phiền cau mày.
“Độc Tông đáng ghét, thế mà lại dám nhốt mình ð chỗ này!”
Cô ta không ngừng lầm bầm, khóe miệng hơi rũ xuống, nhìn qua cực kì bất mãn.
“Ông cha già đáng ghét.
Thế mà chỉ cho mình một cái bùa trận pháp hộ thân, may mà phong ấn được khe núi.
Nếu không sẽ khiến đám người Độc Tông kia thành công mất!”
Cô ta đang đi tới đi lui, hai tay giống như là