Không một người tu hành nào có thể chống cự lại sức hấp dẫn của loại đan dược này.
Hám Thiên Lăng hôn mê trong một thời gian dài, cho nên tuy anh ta cũng cảm thấy khát vọng với vật này, nhưng cũng không biểu hiện khoa trương như thế.
Thế nhưng Hám Thừa Phong lại khác biệt.
Hám Thừa Phong và Tường Tử không có loại thiên phú như Hám Thiên Lăng, bọn họ rất rõ ràng, việc tăng thực lực lên là một loại chuyện vô cùng khó khăn.
Cho nên mới nói, nếu như Trần Bình thật sự có thể cung cấp loại đan dược kia, bọn họ hoàn toàn có thể hóa thành kẻ ác.
“Tôi cảm thấy chúng ta nên dứt khoát uy hiếp Trần Bình, dù sao anh ta cũng muốn mang những đan dược kia đi bán, đưa cho chúng ta hết thì sao chứ?”
Tường Tử trực tiếp đưa ra đề nghị của mình.
Lúc này đây, Tường Tử thật sự bị lòng tham che mờ mắt, thậm chí anh ta còn cảm thấy Trần Bình cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hám Thừa Phong nghe được những lời này thì khế gật đầu, là một thành chủ, nói cho cùng ông ta vẫn còn có chút bình tĩnh.
“Tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ đám người Thạch Thiệu Thần đến đó, chúng ta tìm được người đệ tử kia của cậu ta, sau đó tiến hành uy hiếp."
Suy nghĩ của Hám Thừa Phong càng thêm hoàn mỹ.
Nếu đệ tử của Trần Bình ð thành Thiên Lăng, như vậy cũng đủ đề chứng minh tiếp theo sau đó Trần Bình nhất định sẽ tới thành Thiên Lăng.
Nghĩ đến đây, Hám Thừa Phong không kìm lòng được mà lộ ra nụ cười xán lạn.
Vừa nghĩ đến bản thân có thể thành công xây dựng một thế lực thuộc về chính mình, tâm trạng của ông ta đã vô cùng tốt.
Hiện tại những quân hộ thành kia đều thuộc về hoàng gia, ông ta cơ bản không có thế lực thuộc về mình.
Nếu như muốn làm chút chuyện gì đó, đồng nghĩa với việc mọi hành động đều bị lộ trước mặt tay chân của hoàng gia.
Cho nên nói ông ta đã vô cùng gấp gáp muốn có thuộc hạ của riêng mình.
Một khi có thể bồi dưỡng ra đội ngũ thực lực cường đại, như vậy chỉ cần đợi thêm một thời gian ngắn, thậm chí ông ta có thể rung chuyển địa vị của Hoàng Thành.
Hai người Hám Thừa Phong và Tường Tử ăn nhịp với nhau, bọn họ lập tức vạch ra kế hoạch tiếp theo: Mà lúc này vẻ mặt Hám Thiên Lăng vô cùng khó coi.
Anh ta vô cùng rõ ràng cha già của mình đang chơi với lửa.
Trần Bình người này, tuy nhìn qua bình thường, nhưng trên thực tế tuyệt đối không đơn giản.
Anh ta rất không hiểu, vì sao ngay cả chính mình cũng hiểu được đạo lý này mà cha lại căn bản không hiều.
Hám Thiên Lăng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Hám Thừa Phong đã đưa ra quyết định thì tuyệt đối không có khả năng thay đồi.
“Chuyện này cứ quyết định như thế đi, tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức, buồi sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, tiếp theo nhất định không thể lãng phí bất kỳ thời gian nào.”
Sau khi nói xong những lời này, ông ta trực tiếp quay về phòng nghỉ ngơi.
Mà Tường Tử cũng rời khỏi căn phòng này, để lại một mình Hám Thiên Lăng ở đó, yên lặng ngồi ngần người trong phòng.
Vừa nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, Hám Thiên Lăng đã cảm thấy có chút nguy hiểm.
Trong lòng của anh ta rất rõ ràng, chuyện này sau cùng chắc chắn sẽ thất bại.
“Chỉ hy vọng cha có thể thành công."
Trong lòng Hám Thiên Lăng không nhịn được chờ mong.
Nếu thật sự có thể thành công, đó đương nhiên là tốt nhất, mà một khi thất bại, ngày đó cũng là ngày thành Thiên Lăng không còn tồn tại nữa.
Lúc này Trần Bình cũng không phát giác được có bất kỳ người nào muốn tính kế mình.