Đám anh em của mình thật đúng là ngu ngốc.
“Mấy đứa thật đúng là ngốc."
“Sau khi đối phương nhìn thấy loại đan dược này của chúng ta, cậu cảm thấy ông ta sẽ không động lòng à? Lão đại của chúng ta cũng không có chút ý tứ nào muốn cho, vậy thì chứng minh bọn họ chỉ có thể trớ mắt nhìn, nếu như trên đường đi, bọn họ muốn lợi dụng chúng ta đề uy hiếp lão đại thì phải làm sao bây giờ?”
Thạch Thiệu Thần thật đúng là một người đi săn có thâm niên, đối với lòng người, anh ta nhìn rất rõ.
Trong lòng của anh ta vô cùng rõ ràng, không có thứ gì càng đáng sợ hơn lòng người.
Tuy nhìn qua Hám Thừa Phong là một người cha rất hiền hòa, là một tồn tại vô cùng ưu tú, thế nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta cũng là một người tốt.
Làm người không vì mình, trời tru đất diệt, câu nói này cũng có đạo lý của nó.
Đối phương vì tăng cường thực lực của bản thân, rất có thể sẽ lợi dụng bọn họ để uy hiếp Trần Bình.
“Tiếp theo, chuyện chúng ta cần phải làm chính là bình an vô sự đến thành Thiên Lăng, đồng thời làm cho bản thân nhanh chóng mạnh hơn, không đề cho lão đại của chúng ta phải lo lắng”
Tất cả mọi người đều nghiêm túc gật đầu, chuyện này nghe qua thì thật đơn giản.
“Anh yên tâm đi, chúng em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối sẽ không mang đến cho lão đại bất kỳ phiền phức nào”
Tất cả mọi người đều híp mắt bàn bạc trong chốc lát, ngay sau đó đều chìm vào mộng đẹp.
Buổi sáng hôm sau, Trần Bình và Sư Chấn Thiên đã lên đường.
Phương hướng mà đối phương chỉ tương đối rõ ràng, đám người Trần Bình chỉ cần dựa theo bản đồ là có thể nhanh chóng đi đến hải vực thần bí kia.
Trên thực tế trong lòng Sư Chấn Thiên cũng vô cùng mong đợi, anh ta muốn biết nơi thần bí kia là gì thế mà lại khiến cho vô số ngưỡi tu hành cúi đầu khom lưng.
Ở trong mắt Sư Chấn Thiên, cho dù nơi này có nguy hiểm như thế nào cũng không thể tạo thành thương tổn gì đối với hai cường giả như bọn họ.
Có lẽ là do đã quen hung hăng càn quấy, cho nên Sư Chấn Thiên quả thật không cảm thấy trên thế giới này có thứ gì có thề sinh ra uy hiếp với mình.
Trần Bình và Sư Chấn Thiên dốc toàn lực đi đường, lấy tốc độ của bọn họ, ít nhất cũng phải mất nửa ngày mới có thề đến nơi.
Đối với Trần Bình và Sư Chấn Thiên mà nói, nửa ngày cũng là đã rất dài, chứng tỏ lộ trình xa Xôi.
Nếu như đổi thành người tu hành thông thường, ít nhất cũng phải đi đường trong mấy ngày mấy đêm.
Bọn họ không có nguyên khí vô cùng vô tận để tùy ý tiêu hao, mọi người chỉ có thể lựa chọn đi một đoạn đường lại nghỉ ngơi một thời gian, sau khi khôi phục nguyên khí mới tiếp tục đi đường, Cho nên mới nói phương thức đi đường của người tu hành, trên thực tế cũng có rất nhiều loại.
Thời gian nửa ngày nhanh chóng trôi qua, trải qua bọn họ điên cuồng đi đường không quan tâm ngày đêm, cuối cùng bọn họ cũng đến được hải vực trong truyền thuyết, Trong lúc đó bọn họ còn đi ngang qua toàn bộ rừng rậm Cổ Chước.
Vốn dĩ bọn họ gặp phải một số yêu thú cực kỳ khủng bố, nhưng bởi vì tốc độ của hai người Trần Bình và Sư Chấn Thiên quá nhanh, yêu thú còn chưa phản ứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ đã biến mất.
Cho nên sự xuất hiện của Trần Bình chỉ dẫn đến náo động trong khu rừng rậm này mà thôi, cũng không tạo thành bất kỳ thương tổn gì.
Mà những yêu thú thực lực cường đại kia cũng bắt đầu nghi thần nghi quỳ.
Phần lớn bọn chúng đã sinh ra linh trí, có được năng lực suy tư độc lập.
Đối với một hơi thờ khủng bố đột nhiên xuất hiện như thế, tất cả đám yêu thú đều cảm thấy vô cùng quỷ dị.