Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 52: Chương 52: Cơn thịnh nộ của trần bình




Ánh mắt Trần Bình lạnh lùng, khí chất toát lên từ cơ thể, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng sợ hãi.

Kiều Phú Quý không dám nhiều lời, khí chất này đã biến mất tận 7 năm, nhưng lại quay trở lại vào thời khắc ngày hôm nay.

Đêm nay, thứ mấy người đó phải đối mặt sẽ là cơn thịnh nộ của một con rồng to lớn vừa thức tỉnh trong vực thẳm.

“Đi thôi.”

Kiều Phú Quý nói.

Những chiếc xe Mercedes-Benz hạng S sang trọng được xếp thành hình chữ nhất, dần dần được lái ra khỏi bệnh viện.

Đúng lúc này, Giang Linh và bố mẹ cô ta chạy tới vừa bệnh viện, cô ta lướt ngang qua bên cạnh xe của Trần Bình.

Vào một đêm, 5-6 chiếc xe sang đi qua trước mắt, nên người hám tiền như Giang Linh nhìn rất chăm chú.

Đây lại là đại gia nào.

Cái nhìn ấy, khiến trái tim Giang Linh bỗng chốc đập thình thịch.

Bởi vì, khuôn mặt nghiêng của người ngồi trong chiếc xe vừa lướt qua bên cạnh cô, quá giống tên anh rể vô lại Trần Bình.

Giang Linh đứng ngây ra tại chỗ, chau mày, nhìn những chiếc xe được lái ra khỏi cổng chính của bệnh viện một cách nghi ngờ, trong lòng cũng ngờ vực.

“Là anh ta sao?”

Sao lại có thể được.

Chắc chắn là mình đã nghĩ nhiều rồi.

Anh rể là loại người như thế nào, Giang Linh biết rất rõ.

Người vô dụng như anh ta, sao có thể ngồi trong chiếc xe sang trọng như vậy.

Tự cười chế nhạo vài tiếng, Giang Linh chạy vào bệnh viện.

Rất nhanh sau đó những chiếc xe ấy đi vào một khi biệt thự, đây là căn biệt thự được Kiều Phú Quý mua lại.

Nói lại được Trần Bình mua lại thì đúng hơn là Kiều Phú Quý.

Nhà ở đây là nơi đắt đỏ nhất của Thành phố Thượng Giang, tổng cộng đã xây dựng 30 căn, một căn giá thấp nhất cũng phải hơn 100 tỷ! Còn căn nhà được Kiều Phú Quý mua, lại là căn nhà đắt nhất, khu vực ở trung tâm nhất, thiên thời địa lợi nhân hòa.

Lúc đầu mua lại, đã bỏ ra hơn 300 tỷ! Đương nhiên, công ty nhà đất có thể xây dựng được ở đây, cũng là doanh nghiệp địa phương ngầu nhất của Thành phố Thượng Giang, tập đoàn Long Thị.

Tập đoàn Long Thị, có quyền phát ngôn tuyệt đối của Thành phố Thượng Giang, doang nghiệp địa phương, đứng sừng sững không hề lay động trong 40 năm nay.

Tài sản và nguồn lực phía sau, không ai có thể ước tính được.

Không phải là nó có bao nhiêu tiền, mà là những mối quan hệ phức tạp của nó.

Nếu nói về tiền, Kiều Phú Quý là người giàu nhất của Thành phố Thượng Giang.

Thế nhưng nếu nói về thế lực phía sau, tập đoàn Long Thị chắc chắn là sự tồn tại của dân anh chị.

Cho dù là Trịnh Thái, cũng phải kiêng dè thái độ của tập đoàn Long Thị để làm việc.

Rất nhanh sau đó những chiếc xe đã đi tới khu biệt thự Long Thành, tổng cộng có 3 cổng chính, mỗi cổng đều được trông coi bởi những nhân viên bảo vệ đã được tập đoàn Long Thị huấn luyện bài bản.

Nên an toàn tuyệt đối.

Sau đó những chiếc xe dừng ở khu vực trung tâm của khu biệt thự, hoàng cung số 1.

Cái tên rất ngầu.

Trần Bình từ trêи xe bước xuống, trong khoảng sân rộng hơn 1000 mét vuông lúc này, hai bên cứ cách 10 mét lại có một vệ sĩ mặc vest đeo kính đen.

Còn ở khu vực trung tâm, dưới một chỗ được ánh đèn lớn chiếu rọi, trêи thảm cỏ, có 5 thanh niên xã hội đen đang quỳ xuống, khắp người run rẩy.

Trêи mặt Trần Bình không hề có bất kỳ cảm xúc nào, bước từng bước tới, cầm lấy chiếc gậy bóng chày trong tay 1 vệ sĩ trong đó, đánh thật mạnh vào mấy tên đó! Cả quá trình kéo dài 5 phút! Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Leng keng! Chiếc gậy bóng chày bị vứt trêи nền đất, có người chuyên phụ trách bê chiếc ghế ngọc trắng tới, Trần Bình ngồi xuống, đùi giang hai bên, hai tay buông thõng xuống, thân trước cúi xuống, nhìn 5 người đang nằm ngổn ngang trêи mặt đất, lạnh lùng lên tiếng: “Là ai đâm?”

“Không phải em, không phải em!”

“Cũng không phải em! Cầu xin đại ca hãy tha cho chúng em!”

“Chúng em sai rồi, chúng em không dám nữa đâu! Xin đại ca tha mạng!”

Trước lời nói xin tha mạng của bọn họ, vẻ mặt Trần Bình xám xịt, ra hiệu bằng ngón tay, vài vệ sĩ tiến lên, trong tay xách từng chiếc hòm màu trắng bạc, hòm được mở ra, bên trong có rất nhiều tập tiền màu đỏ.

“Ở đây có hơn 15 tỷ, trong số các người ai nói trước, thì khoản tiền này sẽ thuộc về người đó.”

Giợng nói không lớn, nhưng lại vô cùng kiên quyết.

Mấy thanh niên xã hội nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ xấu xa.

“Em nói!”

“Em nói em nói!”

“Là cậu ta, là Ngũ Tử đã đâm!”

Bỗng chốc, 4 người ra sức chỉ vào một người trong số bọn họ.

Khuôn mặt người đó hoảng loạn, khắp người run bần bật, lớn tiếng kêu gào không phải em không phải em, sau đó, hắn ta bò dậy, định chạy.

Rầm! Hắn ta bị đá bay, nằm bò trêи mặt đất, ôm bụng, mồ hôi lạnh nhễ nhại khắp trán.

Trần Bình ngồi trêи chiếc ghế ngọc màu trắng, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta ở Thành phố Thượng Giang thêm một lần nào nữa.”

Vừa dứt lời, hai vệ sĩ mặc vest đen liền tiến lên phía trước, bắt lấy Ngũ Tử còn đang sợ đến mức vãi đái, lôi đi mất.

Ngũ Tử ra sức cầu xin tha mạng: “Đại, đại ca tha mạng! Em sai rồi, em thực sự sai rồi!”

Ầm! Trêи bầu trời bỗng có một tiếng sấm rền, lấn át tất cả mọi âm thanh.

Trong mưa bão, một góc phố của nào đó của Thành phố Thượng Giang, một chiếc xe công vụ màu đen mau chóng phi tới, cửa xe được mở ra, một người toàn thân dính đầy máu được vứt xuống từ trong xe.

Hai chân cậu ta bị bẻ gãy, gào thét đau đớn trong nước mưa và bùn đất.

Từ này, nơi này của Thành phố Thượng Giang, lại thêm một kẻ ăn mày tàn phế hai chân.

Tầm mắt lại quay trở lại hoàng cung số 1.

Trong mưa bão, hai vệ sĩ đang cầm ô đen đứng bên cạnh Trần Bình, cảm giác lạnh lùng đáng sợ.

Còn trêи thảm cỏ, 4 người còn lại kẻ quỳ kẻ nằm.

Bọn họ không thể nào ngờ rằng, người hôm nay họ đã dạy cho một bài học, lại là một nhân vật không thể đắc tội.

Bọn họ hoảng loạn, lo sợ.

“Anh Hổ là ai?”

Trần Bình lạnh lùng lên tiếng hỏi, giống như ma vương Cửu U, khiếng người khác nghe thấy khắp người liền run rẩy.

“Là Tần Hổ ở phố Nam Hạo, anh Hổ.”

Một người trong đó run lẩy bẩy nói.

Còn Kiều Phú Quý cũng đứng dưới ô phía sau người anh, thì thở dài một hơi, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trịnh Thái.

Cùng lúc đó.

Biệt thự của Trịnh Thái.

Nửa đêm, anh ta nhận được điện thoại của Tần Hổ, nói là đang gặp chuyện, nghe giọng nói có vẻ rất sốt sắng.

Mở cửa, liền nhìn thấy Tần Hổ một mình quỳ ngoài cửa trong cơn mưa bão.

“A Hổ, cậu đang làm gì vậy?”

Trịnh Thái vội đi ra, dìu Tần Hổ dậy.

Thế nhưng, Tần Hổ quỳ trong cơn mưa, không động đậy, khuôn mặt buồn rầu, ướt hết người.

“Anh Thái, em xin lỗi anh, em đã phạm sai lầm đó.”

Tần hổ hét lên, hai tay nắm chặt.

Sau khi thuộc hạ bị bắt, cậu ta đi dò la khắp nơi, sau đó nghe ngóng được một chuyện đáng sợ.

Đối tượng mà cậu ta đã cho thuộc hạ đi dạy dỗ, lại chính là cậu Trần! Giây phút ấy, Tần Hổ như rơi xuống kẽ nứt trêи tảng băng.

Càng đáng sợ hơn là, thuộc hạ đã khinh suất, lại dám dùng dao, còn đâm bị thương người phụ nữ của cậu Trần.

Chỉ có một con đường chết! Tần Hổ biết rõ sự kính nể của anh Thái dành cho cậu Trần.

Tuy cậu ta không rõ gia thế thực sự của cậu Trần, thế nhưng cậu ta hiểu, cậu ta sẽ toi đời.

Trịnh Thái lo lắng, vội hỏi: “Rốt cuộc thế nào, có gì thì chúng ta vào nhà hẵng nói.”

Từ trước đến giờ trong lòng Trịnh Thái chưa bao giờ hoảng loạn như hôm nay, trực giác mách bảo anh ta, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.

Nếu không thì, theo tính cách của Tần Hổ, chắc chắn sẽ không quỳ trước cửa vào lúc nửa đêm để tạ tội.

Trong mưa bão, Tần Hổ nói hết đầu đuôi mọi chuyện ra.

Bộp! Soạt! Trịnh Thái tức giận đứng dậy, đạp một cú lên lồng ngực Tần Hổ, cậu ta liền ngã xuống vũng nước mưa, nước bắn lên.

“Đồ khốn nạn! Tại sao cậu lại làm những việc này! Tại sao! Cậu chán sống rồi sao! Đồ mất dạy!”

Trong mưa, Trịnh Thái chỉ vào Tần Hổ gào thét, trong lồng ngực tràn đầy ngọn lửa giận dữ.

Anh quả thật không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy.

Tần Hổ cho người đi dạy dỗ cậu Trần, còn đâm bị thương người phụ nữ của cậu Trần.

Chết tiệt! Đây quả thực là tự đào mồ chôn mình! “Anh Thái! Em xin lỗi anh! Em sẽ gánh chịu mọi hậu quả! Chỉ cầu xin anh Thái tha cho người nhà em! Xin cậu Trần tha cho người nhà em!”

Tần Hổ quỳ trong mưa, dập đầu thật mạnh, từng tiếng dập đầu vang vào trong lòng Trịnh Thái.

Ầm ầm! Tiếng sét thét gào, không biết là cơn thịnh nộ của ông trời hay là gì.

Trịnh Thái vừa định cầm điện thoại lên, điện thoại liền vang lên những âm thanh giục giã trong màn đêm.

Người gọi đến, chủ tịch Kiều.

Tim Trịnh Thái đập thình thịch, vội bắt máy, nói bằng giọng kính nể: “Chủ tịch Kiều, có gì cần dặn dò?”

“Tần Hổ có ở chỗ cậu không?”

Một câu hỏi rất đơn giản nhưng khiến Trịnh Thái rùng mình hồi lâu, mới trả lời: “Có.”

“Đưa đến hoàng cung số 1 ở khu biệt thự Long Thành, cậu Trần muốn gặp cậu ta.”

Cạch! Ngắt cuộc gọi.

Trịnh Thái đứng trong cơn mưa một lúc, mới định thần lại.

“Đi gặp cậu Trần với tôi.”

Trịnh Thái lạnh lùng nói, đích thân lái xe, tới thẳng khu biệt thự Long Thành.

Mười mấy phút sau, Trịnh Thái đưa Tần Hổ người ướt sũng đến hoàng cung số 1.

Cơn mưa dần nhỏ lại.

Khoảnh khắc Tần Hổ nhìn thấy cậu Trần đang ngồi trêи chiếc ghế ngọc màu trắng, liền trực tiếp khuỵu gối quỳ xuống đất, dập mạnh đầu xuống xin tha thứ: “Cậu Trần xin cậu hãy tha cho người nhà tôi, mọi hậu quả Tần Hổ tôi sẽ gánh chịu một mình.”

Trần Bình nhìn Tần Hổ đang quỳ trêи nền đất trước mặt.

Trước đây không lâu anh đã từng gặp cậu ta.

Là một tên du côn.

Thế nhưng cũng có lúc phạm phải sai lầm.

Trần Bình đưa mắt sang bên cạnh, nhìn Trịnh Thái đang đứng bên cạnh Tần hổ, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Trịnh Thái, cậu định làm thế nào?”

Trịnh Thái khom lưng cúi đầu, nói: “Mọi chuyện đều nghe theo cậu Trần.”

Trần Bình im lặng, đứng dậy, đứng từ trêи nhìn xuống hỏi: “Tần Hổ, tại sao lại cho người đến để dạy dỗ tôi?”

Tần Hổ không dám che giấu, kể rõ đầu đuôi chuyện của Từ Vinh.

Trần Bình nghe xong, tay nắm chặt lại, đôi mắt toát lên sự lạnh lùng.

Từ Vinh! Đúng là cô ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Trần Bình chỉ đứng như vậy, im lặng, trong lòng tất cả mọi người đều như bị đè nặng bởi một viên đá.

Mãi lâu sau, anh lên tiếng nói: “Về đi, không có lần sau đâu.”

Tần Hổ ngây ra, không dám tin vào những lời tai mình nghe được.

Sau đó, cậu ta dập mạnh đầu xuống: “Cảm ơn cậu Trần, cảm ơn cậu Trần!”

Cục đá lớn đè nặng trong lòng Trịnh Thái cũng đã biến mất, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu khom lưng: “Cậu Trần..”

Còn chưa nói hết câu, Kiều Phú Quý đã lườm anh ta, anh ta vội đưa Tần Hổ đi.

Sau khi bọn họ đi khỏi, Kiều Phú Quý mới hỏi: “Cậu chủ, tại sao lại tha cho Tần Hổ?”

Trần Bình nói: “Tôi không phải là người thích chém giết, cũng không phải là Tần Hổ rắp tâm làm vậy, tội này không đáng chết.

Bên cạnh Giang Uyển đang thiếu một người theo sát, hãy để Tần Hổ đảm nhiệm, coi như lấy công chuộc tội.”

Kiều Phú QUý gật đầu, hai tay đan vào nhau khẽ run lên, mãi lâu sau mới nói: “Cậu chủ, cậu đã quay trở lại là cậu của ngày ấy.”

Trần Bình vừa nghe thấy vậy, liếc mắt, trong ánh mắt có tâm trạng khó nói, nhíu mày: “Tôi rất ghét tôi của ngày trước.”

Đúng lúc đó, điện thoại anh reo lên, vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên giọng nói trách mắng vô cùng khó chịu của mẹ vợ Dương Quế Lan.

“Trần Bình, cậu chết ở đâu rồi? Uyển Nhi đòi gặp cậu, mau chóng quy lại đây cho tôi!”

Cạch! Cuộc gọi đã bị ngắt.

Sự lạnh lùng của Trần Bình lập tức biến mất, bỗng chốc lại trở thành Trần Bình bị sỉ nhục và lườm nguýt trong 2 3 năm nay.

Vô cùng tầm thường.

“Đưa tôi đến bệnh viện.”

Trần Bình vội nói.

Kiều Phú Quý bất lực lắc đầu, cậu chủ của ngày đó, lại biến mất rồi.

Sau khi đưa Trần Bình tới bệnh viện, Kiều Phú Quý nhìn cậu chủ vừa xuống xe đã vội chạy đi trong tâm trạng lo âu, trong lòng không biết nói gì hơn, gọi đến một số điện thoại, vô cùng tôn kính nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy có thể nói chuyện đó cho cậu chủ được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.