Trần Bình chạy vào bệnh viện, nhìn thấy Giang Uyển nằm trêи giường trong phòng bệnh, sắc mặt trắng bệch.
TRong phòng bệnh còn có một nhóm người đang xúm lại.
Mẹ vợ Dương Quế Lan và bố vợ Giang Quốc Dân, đều nhìn Trần Bình bằng vẻ mặt khó chịu, chỉ mong tên vô dụng này biến mất vĩnh viễn.
Còn có Giang Linh và bố mẹ cô ta cũng ở đó, bọn họ đều nhìn Trần Bình bằng ánh mắt khác thường, như thể anh đã phạm phải một sai lầm to lớn, trong miệng còn đang lẩm bẩm mắng chửi gì đó.
“Giang Uyển thế nào rồi.”
Trần Bình nói một câu, chạy tới giường bệnh.
Thế nhưng.
Bốp! Một cái tát giòn tan.
Dương Quế Lan tức giận tát lên mặt Trần Bình, sắc mặt xanh xao, ánh mắt lạnh lùng, mắng mỏ: “Cậu vẫn còn mặt mũi đến đây? Cậu nhìn xem, Giang Uyển bị cậu hại thành nông nổi này rồi.
Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ là người đầu tiên tính sổ với cậu!”
Dương Quế Lan ngang ngược đẩy Trần Bình, không ngừng đánh đập anh, trút hết oán hận lên anh.
Trần Bình chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể ra tay, cũng không thể phản bác.
Giang Quốc Dân lạnh lùng lườm Trần Bình, lôi Dương Quế Lan ra, tỏ ra sự uy nghiêm của bố vợ, dạy dỗ và chỉ trích Trần Bình: “Trần Bình, nhà họ Giang chúng tôi không chịu nỗi cậu nữa rồi, cậu hãy ly hôn với con gái tôi đi, cậu muốn đi đâu thì đi, muốn làm loạn gì thì làm, chúng tôi cũng không quan tâm.
Còn cả Mễ Lạp, cậu hãy đưa con bé đi đi, đừng gây trở ngại cho con gái tôi.
Gọi cậu đến, chính là vì chuyện này, ngoài ra không còn có gì khác nữa, chỉ cần hôm nay cậu gật đầu ở đây, tiền chữa trị cho Mễ Lạp, tôi sẽ chi trả hơn 1 tỷ 6, suy cho cùng thì trong người con bé cũng mang dòng máu của nhà họ Giang chúng tôi.”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của Trần Bình.
Thế nhưng Trần Bình vẫn im lặng.
Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với Giang Uyển.
Lúc này, Giang Linh mỉa mai lạnh lùng cười một tiếng: “Anh rể, tôi thấy anh nên đồng ý đi.
Chị họ tôi đã theo anh chịu khổ 3 năm, anh cũng nên buông tay rồi đấy.
Nhiều người theo đuổi chị họ tôi như vậy, nếu anh thật sự yêu chị ấy thì nên cho chị ấy một tương lai tốt đẹp hơn.
Người như anh, vĩnh viễn không bao giờ có thể cho chị họ tôi một cuộc sống tốt đẹp.”
Đồ vô dụng! Còn mặt mũi mà đứng ngây ra đó, giống như một khúc gỗ vậy, không ho he một tiếng nào.
Người đàn ông như vậy, thật là mất hết thể diện.
Đặc biệt là nghĩ tới chuyện lúc sáng hôm nay ở cửa hàng độc quyền xe mô tô BMW, cô ta càng coi thường Trần Bình.
Bố mẹ Giang Linh cũng hùa theo mắng vài câu: “Trần Bình à, không phải tôi muốn trách cậu, cậu cứ như thế này mãi cũng không phải cách hay, chỉ liên lụy tới Giang Uyển thôi.
Như thế này đi, cậu và Giang Uyển ly hôn, tôi sẽ cho cậu hơn 300 triệu, coi như là tiền chữa bệnh cho Mễ Lạp được không?”
Mẹ Giang Linh vừa nghe thấy lời này, lập tức lườm chồng mình, kéo cánh tay ông ta, sắc mặt xám xịt thì thầm: “Ông đang nói gì vậy, 300 triệu cái gì, nhà chúng ta làm gì thừa tiền đến vậy.
Ông hãy tự lo cho tốt việc của mình trước đi, đừng có tự quyết định ở đây.”
Thì thầm xong, khuôn mặt mẹ Giang Linh liền lạnh lùng, lên tiếng: “Trần Bình, nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, nên cậu đừng mơ tưởng, chú cậu uống quá chén rồi.”
Đương nhiên Trần Bình sẽ không mơ tưởng.
Tính cách bọn họ thế nào, bản thân anh biết rõ nhất.
Lúc đầu Mễ Lạp bị bệnh, anh đi vay tiền, thái độ của người phụ nữ này đối với mình, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ.
Mấy người, người này một câu người kia một câu, không hề coi Trần Bình ra gì.
Đều sỉ nhục vài câu.
Anh chính là người đáng ghét nhất trong ngôi nhà này, ai cũng muốn giết chết anh.
Trần Bình đứng đó, hứng chịu mọi lời trách mắng, không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay lại, nhìn Giang Uyển trêи giường bệnh.
Hít một hơi sâu, Trần Bình mới ngẩng đầu nói: “Bố mẹ, con sẽ không ly hôn với Giang Uyển, con không đồng ý về chuyện này, Giang Uyển cũng không đồng ý đâu.”
“Không đồng ý?”
Thanh điệu của Dương Quế Lan nâng lên trong phút chốc, chỉ vào mũi Trần Bình, mắng một cách không kiêng nể gì cả: “Cậu có tư cách gì mà nói những lời này trước mặt tôi? Cậu và Giang Uyển bắt buộc phải ly hôn! Chỉ cần con gái tôi tỉnh lại, tôi sẽ bảo con bé đến cục dân chính.
Cái nhà này, có cậu thì sẽ không có tôi, chỉ đơn giản như vậy!”
Nói xong, vẻ mặt Dương Quế Lan lạnh lùng, ánh mắt phẫn nộ.
Bà ta đã nhẫn nhịn tên vô dụng Trần Bình này 3 năm, cũng đã mong đợi 3 năm.
Thế nhưng kết quả thì, tên vô dụng vẫn là vô dụng.
Mãi mãi không thể nào thay đổi được.
Nếu tiếp tục như thế này, Giang Uyển chắc chắc sẽ bị hai bố con cậu ta liên lụy đến chết.
Không được, vì hạnh phúc của con gái, cũng vì muốn sau này mình có thể hưởng thụ tuổi già, tối nay Dương Quế Lan bắt buộc phải giải quyết chuyện này.
Cao Dương là chàng trai tốt như vậy, Giang Uyển không thích, thế nhưng Dương Quế Lan thích.
Cho dù Cao Dương không được, thì cậu Tào Quân kia cũng không tồi, còn là bạn học của Giang Uyển.
Gia đình cũng kinh doanh ngọc, rấy giàu có, cũng là nhân vật có tiếng ở Thành phố Thượng Giang.
Người đàn ông như vậy, mới xứng làm con rể của Dương Quế Lan bà, sau này mới có thể khiến bà hưởng phúc.
Trần Bình cạn lời, không ngờ Dương Quế Lan lại chua ngoa như vậy, không hề có chút lý lẽ nào.
“Mẹ, con..”
Trần Bình nghẹn lời.
Bốp! Dương Quế Lan lại vung một cái tát, mắng chửi ác độc: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có thằng con rể nào như cậu!”
Còn có mặt mũi gọi mẹ? Dương Quế Lan quả thực là tức chết mất! Nghe thấy Trần Bình gọi, cũng cảm thấy khó chịu như thể là cơ thể bị gai đâm vậy.
Trần Bình im lặng, không khí trong phòng bệnh vô cùng nặng nề.
Còn lúc này, Tào Quân vừa ra ngoài cũng đã quay lại, nhìn thấy mọi người và Trần Bình đều ở đây.
“Anh còn có mặt mũi tới đây?”
Tào Quân tức giận túm lấy cổ áo Trần Bình.
“Giang Uyển bị anh hại thành nông nỗi này, anh còn đến làm gì?”
Tào Quân không muốn nhìn thấy tên vô dụng như Trần Bình ở đây.
Nếu không phải là anh ta cứ muốn ra vẻ, Giang Uyển sẽ như vậy sao? Trần Bình vung mạnh tay Tào Quân ra, lườm cậu ta, ánh mắt tối sầm: “Tào Quân, cậu có việc gì ở đây? Giang Uyển là vợ tôi, cậu ra ngoài cho tôi!”
Trước mặt bố mẹ vợ mình, Trần Bình không còn cách nào khác.
Thế nhưng trước mặt Tào Quân, anh tuyệt đối không thể yếu thế.
“Câm miệng!”
Lúc này Giang Quốc Dân lên tiếng hét lên, chỉ vào cửa phòng bệnh, tức giận nói với Trần Bình: “Người nên đi ra là cậu!”
Giang Linh lặng lẽ đứng nhìn bên cạnh, nghịch điện thoại, báo cáo tình hình với bạn bè trong nhóm, khóe miệng chỉ toàn là sự mỉa mai.
Cô ta còn lén lút chụp mấy bức ảnh, gửi vào trong nhóm.
Ngay sau đó, trong nhóm ngập tràn lời lẽ chế nhạo.
Tên vô dụng như vậy, đúng thật là đã chịu đựng đến đỉnh điểm.
Tào Quân kéo lại cổ vest, vẻ mặt chế giễu và đắc ý nói: “Trần Bình, tôi thật sự khinh thường anh, nếu anh còn là một người đàn ông thì hôm nay chấm dứt tất cả đi.
Chỉ cần anh và Giang Uyển ly hôn, tiền chữa bệnh cho Mễ Lạp mình tôi sẽ gánh chịu hết, bao gồm những chi phí chữa trị về sau của con bé.”
Tào Quân rất kiêu ngạo, vẻ mặt ngạo mạn.
Trước mặt Trần Bình, cậu ta có đủ dũng khí để phô trương.
Trần Bình chau mày, trong lòng vô cùng lạnh lùng.
Tào Quân, quá đáng rồi đấy! Cũng đúng lúc này, Giang Uyển trêи giường bệnh đã tỉnh lại.
Tất cả mọi người đều xúm lại, vô cùng quan tâm.
Thế nhưng, chỉ có Trần Bình bị gạt ra ngoài.
Cho dù anh muốn.
Cho dù anh muốn lại gần, Dương Quế Lan cũng tức giận lườm anh.
“Uyển Nhi, thế nào rồi, còn có chỗ nào khó chịu, nói với mẹ, để mẹ gọi bác sĩ.”
Dương Quế Lan vô cùng lo lắng cầm tay Giang Uyển, tâm trạng lo âu trêи khuôn mặt trông rất chân thật.
“Giang Uyển, cậu không sao chứ, cần gì thì cậu cứ nói với tôi, tôi đi mua cho cậu.”
Tào Quân có vẻ quan tâm khác thường.
Giang Linh đứng ở bên cạnh, cũng giả vờ hỏi một câu như thể quan tâm: “Chị họ, vẫn ổn chứ?”
Giang Uyển chầm chậm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, tâm trạng ủ rũ, vô cùng suy nhược.
Sự đau đớn giày xé ở vùng bụng, khiến cô nói chuyện cũng cảm thấy có chút khó chịu.
“Trần Bình đâu?”
Câu đầu tiên Giang Uyển lên tiếng hỏi chính là câu này.
“Con vẫn còn nhắc đến thằng vô dụng ấy làm gì?”
Tiếp đó Dương Quế Lan giận dữ mắng một câu.
Con gái mình thật ngốc, người hỏi đến đầu tiên sau khi tỉnh dậy lại là Trần Bình.
Đúng là tức chết mất! Mà Giang Uyển đau, sắc mặt rất kém, nói: “Anh ấy đâu?”
Lúc này Dương Quế Lan cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Bình bước lên phía trước, đứng ở bên giường bệnh, dưới ánh mắt suy xét của Dương Quế Lan.
“Mẹ, mọi người ra ngoài trước đi, con có vài lời muốn nói với Trần Bình.”
Giang Uyển yếu ớt nói.
Dương Quế Lan vốn dĩ không định đồng ý, thế nhưng nhìn sắc mặt Giang Uyển, cũng không còn cách nào khác, đành phải nghe theo.
Trước khi đi khỏi, bà còn hung dữ lườm Trần Bình, cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu hãy tự nói ra với Uyển Nhi, nếu không thì, đừng trách người làm mẹ vợ như tôi không khách sáo với cậu.”
Nói xong, bọn họ liền ra ngoài.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại hai người là Trần Bình và Giang Uyển.
Trần Bình ngồi bên giường bệnh, vô cùng căng thẳng, chần chừ không biết nên mở lời thế nào.
Giang Uyển liếc mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, mãi lâu sau mới yếu ớt lên tiếng hỏi: “Trần Bình, xin lỗi, anh cũng biết tính khí của bố mẹ tôi rồi đấy, mong anh đừng trách họ.”
Trần Bình gật đầu ừm một tiếng, ngượng ngùng nói: “Uyển Nhi, cô đừng như vậy, bọn họ cũng là bố mẹ tôi, đương nhiên tôi sẽ không trách bọn họ.”
Khóe mắt Giang Uyển tuôn rơi vài giọt nước mắt long lanh, sụt sịt mũi, lặng lẽ lau nước mắt, sau đó như thể kiên quyết hạ quyết tâm vậy.
Tất cả mọi thứ xảy ra tối nay, đều khiến Giang Uyển khó thể quên được.
Trần Bình của ngày trước đã thay đổi, thay đổi tới mức cô không thể nào hiểu được.
Cô quay đầu, đôi mắt đỏ lên nhìn Trần bình đang cúi đầu lúng túng, nói: “Trần Bình, chúng ta ly hôn đi.”