Ly hôn? Từ này được nói ra từ miệng Giang Uyển một cách rất bình thản.
Trái tim Trần Bình đập thình thịch, trầm mặc, hai tay đặt lên đầu gối, không kìm nén nổi mà khẽ run lên.
Giây phút ấy, anh chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên tiếng ù ù, hai chữ “ly hôn”
cũng không ngừng vang lên bên tai.
Anh ngừng thở, không trả lời.
Giang Uyển quá thất vọng về anh rồi.
“Trần Bình, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, tôi không muốn tiếp tục sống như vậy, tôi không muốn vĩnh viễn sống trong lo âu và sợ hãi, mỗi ngày đều phải lo lắng về những ngày tiếp theo, mỗi ngày đều lo lắng về tình hình của Mễ Lạp.
Tôi đã cho anh 1 năm, anh đã từng nói, anh sẽ cho tôi một câu trả lời.
Thế nhưng, bây giờ anh khiến tôi quá thất vọng.”
Giang Uyển khóc trong sự bất lực, nước mắt rơi lã chã từng giọt.
Trần Bình mà mình đã từng yêu sâu đậm, đã trở nên tồi tệ, trở nên sa sút.
Thay đổi đến mức khiến cô phải chán ghét, ghét bỏ, coi thường.
Trần Bình ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, hỏi: “Uyển Nhi, có thể tha thứ cho tôi lần này được không, tôi nhất định sẽ thay đổi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Trần Bình không muốn đánh mất Giang Uyển.
Trong lòng anh vĩnh viễn luôn đặt Giang Uyển và Mễ Lạo ở vị trí hàng đầu.
“Cô hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ cho cô một tương lai, một tương lai khiến tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ”
.
Trần Bình rất chân thành nói.
Thế nhưng, Giang Uyển lại chỉ cười nhạo một tiếng, quay mặt, dáng vẻ xinh đẹp, chất vấn: “Tương lai? Trần Bình, anh không thấy mình đã nói câu này rất nhiều lần rồi sao? Thế nhưng tương lai ở đâu? Anh chỉ toàn lừa dối bản thân, không muốn vứt bỏ sĩ diện, tôi đã cầu xin anh bao nhiêu lần rồi? Bảo anh cúi đầu nhận sai với bố mẹ tôi, nhưng anh đã làm gì? Vì lòng tự tôn đáng thương của anh nên trước giờ đều không nghe theo tôi.
Bây giờ anh nói chuyện tương lai với tôi? Tương lai là gì? Là một trăm chiếc xe mô tô BMW? Hay là khách sạn Khải Hoàn Môn?”
Giang Uyển luôn dành cho Trần Bình chút kiên nhẫn cuối cùng, thế nhưng tối nay, chuyện mà Trần Bình đã làm, khiến cô đã mất kiên nhẫn.
Quả thực là quá nực cười! Cho dù Trần Bình chán nản vì khốn khó, cho dù Trần Bình làm nhân viên giao đồ ăn, Giang Uyển cũng không hề có ý kiến gì.
Thế nhưng tối nay, vì ham muốn thể hiện bản thân đáng thương đó, và cả chút lòng tự tôn bé nhỏ đó, Trần Bình lại làm ra chuyện như vậy.
Mất mặt! Quá mất mặt.
Rốt cuộc anh còn muốn tự lừa dối bản thân mình như thế nào nữa? Đương nhiên Giang Uyển sẽ không tin những lời Trần Bình đã nói ở khách sạn Khải Hoàn Môn.
Trần Bình liền biện giải: “Uyển Nhi, cô hãy tin tôi, đợi đến lúc đó, cô sẽ biết.”
“Đủ rồi Trần Bình!”
Giang Uyển hét lên, tâm trạng quá khích, bỗng chốc ảnh hưởng tới vết thương ở bụng, đau đến mức mồ hôi lạnh nhễ nhãi khắp trán: “Anh đi ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Cô phẫn nộ chỉ vào cửa phòng bệnh, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết.
Trần Bình rất bất lực, lo lắng tâm trạng Giang Uyển kϊƈɦ động, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
Anh đành thôi, đứng dậy nói: “Được, tôi ra ngoài trước, thế nhưng, tôi không đồng ý ly hôn.”
Nói xong, Trần Bình dứt khoát cất bước ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, anh liền nhìn thấy mẹ vợ và mấy người kia đang ngồi ngoài cửa.
Thấy anh đi ra, Dương Quế Lan liền tiến lên phía trước, lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Đã nói gì với con gái tôi rồi? Có nhắc đến chuyện ly hôn không? Tôi nói cho cậu biết, nhà họ Giang chúng tôi cũng không cần Mễ Lạp, cậu hãy tự mình đưa đứa con ghẻ ấy đi đi.”
Dương Quế Lan rất tức giận, chỉ muốn Trần Bình ly hôn với con gái mình ngay lúc này, sau đó cút ra khỏi nhà họ Giang.
Phòng tân hôn của chúng nó, mình còn phải ra tiền giúp đỡ.
Nếu thật sự không thể thì đuổi thẳng Trần Bình cùng đứa con tạp chủng khiến bà mất mặt ấy ra ngoài.
Thấy Trần Bình im lặng, Dương Quế Lan đã đoán được, bất mãn chỉ trỏ: “Có phải cậu không nhắc tới chuyện ly hôn? Tôi nói cho cậu biết, trong cái nhà này, là Dương Quế Lan tôi quyết định, cậu và Giang Uyển bắt buộc phải ly hôn! Tôi không quan tâm cậu đồng ý hay không, vài ngày nữa tôi sẽ đưa cậu và con gái tôi đến cục dân chính làm thủ tục!”
Đối mặt với vẻ vênh mặt hất hàm và la lối om sòm của Dương Quế Lan, Trần Bình không thể nào khống chế được tâm trạng nữa, khuôn mặt lạnh lùng, hét lên: “Đủ rồi! Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không ly hôn với Giang Uyển!”
Nói xong, anh liền tỏ thái độ rồi rời khỏi.
Dương Quế Lan tức phát điên lên! Tên vô dụng này vừa rồi lại dám lớn tiếng gào thét với mình! Đúng là không coi mẹ vợ như mình ra gì.
“Được thôi, bây giờ cậu đủ lông đủ cánh rồi, đến cả tôi cũng dám gào lên, TRần Bình, sau này cậu đừng mơ bước vào cửa nhà tôi! Đừng hòng!”
Dương Quế Lan chống tay lên eo, chỉ vào bóng lưng đang rời đi của Trần Bình, lớn tiếng gào thét.
“Các người đang làm gì vậy? Đây là bệnh viện, cấm lớn tiếng ồn ào!”
Một y tá nghiêm mặt bước tới, quở trách.
Dương Quế Lan ngây ra, trong lòng tức giận, ngang ngược kéo tay Giang Quốc Dân, khóc lóc kể lể: “Ông Giang, vừa rồi ông cũng nhìn thấy rồi đấy, tên Trần Bình đó trở mặt rồi, đến ngay cả tôi cũng dám gào lên, sau này nhà chúng ta, có tôi thì sẽ không có cậu ta, có cậu ta thì sẽ không có tôi.”
Dương Quế Lan quả thực là vô cùng giận dữ, từ lúc nào, một tên vô dụng lại dám ăn nói với mình như vậy.
“Thôi thôi, bà cũng bớt lại vài câu đi, cứ khiến vấn đề trở nên trầm trọng như vậy sao?”
Giang Quốc Dân không biết nói gì hơn.
Về tính cách của Dương Quế Lan, ông ta đã chung sống mấy chục năm rồi, đương nhiên rất hiểu rõ.
Cậu Trần Bình này, đúng là quá vô lễ! Dù sao thì cũng là mẹ vợ cậu ta vậy mà dám gào lên trước mặt bà ấy như vậy.
Có điều, trong lòng Giang Quốc Dân cũng có chút kinh ngạc, cậu con rể của mình dường như hơi khác thường.
“BÀ không cảm thấy hôm nay Trần Bình có chút khác thường sao?”
Giang Quốc Dân hỏi.
“Có gì khác thường, không phải vẫn là mộ thằng vô dụng sao!”
Dương Quế Lan bất mãn hỏi.
Giang Linh và bố mẹ cô ta đứng bên cạnh nhìn, trêи mặt lạnh lùng nở nụ cười như đang hóng được chuyện hay.
Bọn họ đều cảm thấy cháu rể của mình là Trần Bình rất nực cười, vô duyên vô cớ mắng vài câu, cũng cảm thấy rất khoan kɧօáϊ.
Hôm nay Giang Linh rất vui vẻ, nhìn thấy anh rể vô dụng của mình bị mọi người quở trách, liền cảm thấy tâm trạng thoải mái.
Cô ta không ngừng livestream chuyện của Trần Bình trong nhóm trò chuyện, khiến trong nhóm trở nên sôi nổi náo nhiệt.
Thậm chí có vài tên, còn chỉnh sửa cắt ghét lại video Trần Bình bị mắng rồi đăng lên mạng, khiến Trần Bình trở nên nổi tiếng.
Cũng vì chuyện đó, Trần Bình là mang danh cậu con rể vô dụng nhất của Thành phố Thượng Giang.
Lúc này Tào Quân đã nộp xong viện phí, bước tới.
Vừa nãy cậu ta vẫn luôn đứng trong góc âm thầm quan sát.
Nhìn thấy Trần Bình bị mắng, liền cảm thấy trong lòng rất sảng kɧօáϊ.
Tên vô dụng đó, suy cho cùng vẫn không thể nào có được sự tôn trọng của bố mẹ vợ.
“Dì, chú, cháu đã nộp xong viện phí, mấy ngày này cháu sẽ đến chăm sóc cho Giang Uyển, bây giờ cũng rất muộn rồi, hay là hai người về trước đi? Ở đây có cháu lo liệu rồi.”
Tào Quân có vẻ rất khách sáo, khuôn mặt nở nụ cười, khiến người khác cảm thấy vô cùng gần gũi.
Dương Quế Lan vội nắm tay Tào Quân, vẻ mặt cười tươi như hoa nói: “Tiểu Tào à, sao lại có thể làm phiền cháu như vậy được, bao nhiêu tiền, ngày mai dì sẽ trả cho cháu.”
Đứa trẻ này biết điều, cũng nhìn thuận mắt.
Con gái mình cũng rất có sức hút, nên mới có thu hút được nhiều đàn ông như vậy.
Thật không hiểu nổi, lúc đầu tại sao con gái lại cứ muốn gả cho thằng nhãi chết tiệt Trần Bình kia, còn khiến cho nhà họ Giang mất hết thể diện, chưa cưới mà đã mang bầu khiến bà ở nhà mẹ đẻ không ngóc nổi đầu lên.
Không còn cách nào khác, người nhà mẹ đẻ của Dương Quế Lan, là một dòng họ rất coi trọng quan niệm truyền thống.
Lúc đầu con gái chưa cưới đã mang bầu, khiến người nhà mẹ đẻ phỉ nhổ và khinh bỉ.
Khiến Dương Quế Lan mất mặt, không ngóc nổi đầu lên ở nhà mẹ đẻ.
Cho nên, mấy năm nay, Dương QUế Lan đều không về nhà mẹ đẻ, chủ yếu là vì sợ mất thể diện.
Thế nhưng lần này không thể được, đại thọ 70 tuổi của bố bà nên bà bắt buộc phải về.
Cũng vì chuyện này, gần đây tính khí của Dương Quế Lan rất nóng nảy, đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Trần Bình lại càng thêm tức giận.
Tào Quân vội xua tay, khách sáo nói: “Dì, dì hãy để cho cháu làm chút gì đó cho Giang Uyển đi.”
Dương QUế Lan cũng không nói gì thêm, nắm tay Tào Quân, càng nhìn càng thích.
2-3 ngày tiếp theo, mỗi ngày Tào Quân đều đến thăm Giang Uyển.
Đương nhiên Trần Bình cũng đến.
Thế nhưng, Tào QUân đến, đều nhận được sự nhiệt tình tiếp đón của Dương Quế Lan.
Trần Bình đến, từ đầu đến cuối vẻ mặt Dương Quế Lan luôn tìm cơ hôi, để trách mắng Trần Bình, lời nói rất khó nghe, là kiểu mắng từ đầu tới chân.
Có điều, Trần Bình không hề nói gì.
Vì anh biết, trong lòng Dương Quế Lan rất tức giận về anh, vậy thì hãy để bà ấy chút giận đi.
Cũng trong ngày hôm ấy, Trần Bình đang xách hộp cơm, vừa đến Bệnh viện, liền nhận được cuộc gọi của Đường Hòa Mẫn.
“Cậu Trần, xin chào, về phương án phẫu thuật về bệnh tình của con gái cậu Mễ Lạp chúng tôi đã nghiên cứu xong rồi, tôi qua chỗ cậu báo cáo một chút nhé?”
Trong điện thoại Đường Hòa Mẫn vô cùng cung kính.
Nếu để người ngoài biết được, đường đường là giáo sư Đường Hòa Mẫn ngôi sao sáng trong ngành y học của khoa tim mạch Hoa Hạ, vậy mà lại cung kính với một người như vậy, chắc chắn sẽ gây sóng gió to lớn.
Trần Bình đáp: “Được, tôi đang ở bệnh viện nhân dân Thành phố.”
Ngắt máy, Trần Bình xách hộp cơm bước vào phòng bệnh của Giang Uyển.
Trong phòng bệnh, Tào Quân ngồi bên giường bệnh của Giang Uyển, đang nói chuyện với cô.
“Giang Uyển, bệnh tình của Mễ Lạp có hy vọng rồi, tôi đã bảo bố tôi liên hệ với bác sĩ tốt nhất trong nước, mấy ngày nay ông ta vừa hay cũng đang ở Thành phố Thượng Giang, hôm nay chắc là có thời gian, có thể đến đây xem thử.”
Trông Tào Quân có vẻ rất kϊƈɦ động, đây là chuyện cậu ta đã nhờ bố mình từ rất lâu rồi.