Trần Bình lập tức nổi giận, trực tiếp đập vỡ ly rượu.
Lúc này đây, trêи người anh tràn đầy hơi lạnh, sát ý thấu xương, lan ra khắp căn phòng.
Vẻ mặt Khương Lê cũng tràn đầy tức giận, oán hận siết chặt nắm đấm, nói: “Cậu chủ Trân, đám người Long Lôi này thật quá tàn ác, thế mà nghĩ ra thủ đoạn âm hiểm như vậy.”
“Tối hôm qua, bọn họ bí mật phái ra sát thủ, tất cả đều là cao thủ Môn Đồ, bọn họ đều có thực lực ở khu thứ năm, bọn họ muốn đối phó với những người thế tục tay không tấc sắt kia, thật đúng là dễ dàng!”
“Nhà họ Vương và nhà họ Hồ, người làm cùng với những thành viên không phải cốt cán, trong vòng một đêm, toàn bộ đều bị chém giết!”
“Hơn nữa gia chủ của nhà họ Vương, cùng với đám người anh cả, chị dâu của Vương Dã, cũng như cha mẹ và con gái của Hồ Phong, toàn bộ bọn họ đều bị trói đi, không tìm thấy thi thể của bọn họ ở hiện trường.”
Nói đến đây, sắc mặt Khương Lê càng hiện lên giận dữ.
Ông ta hoàn toàn không ngờ đến, để giành được chiến thắng, để hạ thấp phần thắng của bọn họ, Long Lôi và Hà Khánh Phong thế mà có thể làm ra loại chuyện vô nhân tính như thế.
Trong vòng một đêm, bảy mươi hai người, toàn bộ đều chết oan uổng.
Mà tất cả thành viên cốt cán của nhà họ Vương và nhà họ Hồ đến biến mất.
Sau khi Khương Lê biết tin đã nhanh chóng phái nhân viên đi lục soát để cứu bọn họ, nhưng không có thu hoạch gì.
Từ những chứng cứ lưu lại ở hiện trường, chỉ có thể đánh giá ra những người này đến từ phía bắc.
Cẩn thận nghĩ lại sẽ không khó để đoán ra được người đứng ở phía sau thao túng là ai.
Trân Bình nghe thấy Khương Lê tự thuật, sắc mặt anh âm trầm, trong mắt lóe lên lửa giận.
——————-