Sau khi suy nghĩ một hồi, anh trực tiếp nhặt một chiếc lá bay là là ð bên cạnh, rồi ném nó xuống mặt hồ.
Chiếc lá rơi về phía mặt hồ, ngay sau đó giống như nhận được một lời vẫy gọi gì đó, mà ra sức chìm xuống đáy hồ, trong mấy giây đã không còn động tĩnh.
“Tôi thật sự đã cảm thấy nơi này có thứ gì đó đang kéo tôi.
Cho dù tôi có làm thế nào thì vẫn không cách nào ngoi lên trên được.
Việc này hoàn toàn không giống với đi bơi bình thường!”
Sư Chấn Thiên khẩn trương giải thích với Trần Bình, anh ta thật sự không phải là phế vật, mà là do lực hút ở nơi này quả thực quá mạnh.
Nghe được lời nói của đối phương, Trần Bình lắc đầu, anh cũng không cho rằng cho lắm.
“Chắc hẳn không liên quan đến việc có thứ đã kéo anh xuống.
Nước ð nơi này không giống với bình thường.
Không có một chút lực nổi nào hết.
Cho nên có thứ gì dựa gần vào mặt hồ thì sẽ lập tức chìm xuống”
Mọi người đều đã quen với hồ nước bình thường, cho dù rơi xuống, đều có thể nồi lên sau khi vùng vẫy hai cái nhẹ nhàng.
Mà hồ nước này lại có sự khác biệt một trời.
Sau khi rơi xuống, không chỉ không có bất cứ cách gì nổi lên, mà còn giống như bị thứ gì đó hút xuống với tốc độ chìm xuống rất nhanh.
Loại cảm giác này giống như có thứ gì đó đang kéo mình vậy, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
- Nghe thấy lời nói của Trần Bình, đáy mắt của Sư Chấn Thiên lóe lên một vẻ căng thẳng.
Anh ta biết rất rõ thứ này tuyệt đối không dễ chọc.
“Nơi mà Thủy Long Vương tắm rửa thật sự có chút kỳ quái."
Vẻ mặt của Trần Bình trờ nên có hơi nghiêm túc.
Nơi này chắc chắn không tầm thường.
Anh tin rằng hai người Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi qua lại chỗ này, nhất định đã xảy ra sự cố gì đó ở nơi này rồi.
Tuy trong lòng Trần Bình tò mò, nhưng cũng không lãng phí thời gian vào chuyện này.
Đợi sau khi Sư Chấn Thiên hong khô quần áo xong, lại dẫn anh ta vòng qua hồ, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hai người vừa đi chưa được bao xa thì đã nghe thấy phía trước có tiếng cãi nhau.
Hơn nữa âm thanh này còn cực kỳ quen thuộc.
“Đám người các anh thật đúng là không biết xấu hổ.
Hồ Thủy Long này cũng không đánh dấu tên của các người, hiển nhiên là tới trước được trước rồi.
Chúng tôi đã đến nơi này từ lâu rồi, theo lý mà nói thì địa bàn này hẳn phải thuộc về chúng tôi!”
¬ Giọng nói trong trẻo của Trần Môn Anh vang lên, Trần Bình biết rất rõ bây giờ bọn họ đang gặp phải phiền phức.
Anh không nói hai lời mà dẫn Sư Chấn Thiên nhanh chóng đi về phía cãi nhau.
Chân trước vừa đi, thì ngay sau đó đã nhìn thấy Trần Môn Anh đang nổi giận đùng đùng.
Sau khi Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh nhìn thấy Trần Bình, lập tức giống như tìm được người đáng tin cậy mà vô cùng vui sướng.
“Lão đại, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!" Trên gương mặt của Gia Cát Thanh Phong mang theo nụ cười xán lạn, anh ta không ngờ
- ------------------