Sau khi giải quyết xong chuyện, Trần Bình và Sư Chấn Thiên quay đầu lại, lại phát hiện ra ba người kia đang nhìn chằm chằm vào Sư Chấn Thiên một cách sùng bái.
“Má ới, vị đại ca này, chiêu thức mà anh vừa sử dụng là gì thế? Có thể dạy cho tôi được không?”
Đôi mắt của Gia Cát Thanh Phong tỏa sáng, chỉ hận không thể bái sư học nghệ ngay tại chỗ.
Trần Môn Anh cũng không hề để tâm đến hình tượng của mình một chút nào, mà nhìn Sư Chấn Thiên với vẻ trông mong.
Tuy cô ta vô cảm với những cách thức tấn công thô bạo như vậy, nhưng cô ta giỏi nhất chính là chỉnh sửa và chắp vá, nói không chừng cô ta có thể biến bản lĩnh của đối phương thành của mình thì sao? Nặc Nhất cũng ở một bên nhìn Sư Chấn Thiên có chút khẩn trương.
Thân là người thừa kế Trân Bảo các, cô ta vô cùng thông minh, vừa nhìn đã biết đối phương có chỗ không tầm thường.
Thậm chí cô ta vừa liếc mắt đã nhận ra đối phương không phải con người.
“Trần Bình, đám người nhà họ Mạc đó có thể nói là khá mạnh mẽ.
Nếu trỡ về thế giới hiện thực, bọn họ muốn tới gây phiền phức cho cậu thì cậu thật sự sẽ gặp phải chút gian nan đấy”
Cô ta vô cùng tốt bụng nhắc nhờ Trần Bình.
Cô ta biết rất rõ đám người này không phải là thứ gì tốt đẹp, đắc tội với bọn họ hơn phân nửa chỉ có một con đường chết.
Hơn nữa, người nhà họ Mạc từ trước đến nay đều vô cùng thù.
dai, Người từng chọc vào bọn họ xưa nay đều chỉ có một kết cục là không chết không ngừng.
“Người trong bí cảnh có thể mặc chúng ta tùy ý bắt nạt, là bỡi vì thực lực của bọn họ thực sự quá thấp.
Nhưng những người khác ở nhà họ Mạc có thực lực không thể coi thường.
Không biết cậu có biết một tổ chức tên là Càn Khôn hay không...?”
Nặc Nhất tốt bụng nói với Trần Bình, muốn để anh biết, người nhà họ Mạc cũng không dễ bắt nạt.
Tốt nhất là trước khi chuyện này kết thúc, thì hãy mau chóng tìm cách hay để đối phó với nhà họ Mạc.
Trọng điểm của anh hoàn toàn không nằm ở phương diện nhà họ Mạc rốt cuộc mạnh đến mức nào, mà là ở Càn Khôn trong miệng của cô ta.
“Cô biết Càn Khôn sao?”
Đáy mắt của Trần Bình lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu đối phương đã là người của Trân Bảo các, vậy biết chút tin tức cũng là chuyện vô cùng bình thường.
“Tôi quả thực có biết tin tức về Càn Khôn.
Thế lực này cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.”
Trên gương mặt của Nặc Nhất mang theo chút căm phẩn, hư thể Œó thâm thù đại hận với người của Càn Khôn.
Thấy vẻ mặt của đối phương tức giận như vậy, Trần Bình cũng có chút tò mò.
“Cô không sợ tôi là người của Càn Khôn sao?”
Nhìn thấy bộ dáng tin tường mình như vậy của đối phương, Trần Bình cũng không nhịn được mà mỡ miệng trêu chọc một câu.
Nghe được lời nói của anh, Nặc Nhất không giận mà còn cười.
“Nhà họ Mạc chính là người của Càn Khôn, bọn họ cứ cố tình tới gây sự, thực ra có một phần
- ------------------