Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2351: Chương 2351: Truyền thừa dưới đáy hồ






“Thế nhưng..."

Nặc Nhất còn muốn nói gì đó, lại bị Sư Chấn Thiên cắt đứt.

“Không phải chỉ là thảo dược có giá trị cao sao? Thì tính là cái gì chứ? Chỗ lợi hại của lão đại nhà tôi, cũng không phải là thứ mà một cô nàng như cô có thể tưởng tượng được đâu!”

Sư Chấn Thiên cũng nhìn ra được rõ ràng, Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh mới là người một nhà.

Người phụ nữ tên là Nặc Nhất này chỉ là người đi đường chen vào giữa đường mà thôi.

Nhìn thấy đám người này khinh thường với thảo dược quý giá như thế, Nặc Nhất hoàn toàn ngây người.

Nhưng cho dù như thế nào mình không thể biểu hiện giống như người chưa thấy qua việc đời được.

Cuối cùng Nặc Nhất vẫn lựa chọn giữ vững yên tĩnh chờ đợi bọn họ tiếp tục hành động.

“Lão đại, nếu không anh buộc dây thừng này lên trên người tôi, tôi vào bên trong nhìn một cái đi.

Sao tôi cứ luôn có cảm giác chẳng mấy chốc thứ này sẽ biến mất vậy?”

Sư Chấn Thiên xung phong nhận việc muốn đi giải quyết vấn đề, anh ta biết chắc chắn phía dưới này sẽ có rất nhiều nguy hiểm, vẫn để mình hành động thì tốt hơn.

Nghe anh ta nói như thế, Trần Bình khoát tay.

Trên mặt anh lộ ra nụ cười bình tĩnh.

“Được rồi, rhột chút chuyện nhỏ như vậy không cần thiết phải lãng phí nhiều sức thế, mấy người cứ ð bên trên chờ đi, chú ý bảo vệ tốt nơi này, đừng để những người không biết điều kia đến tìm phiền phức”

Nói xong lời này, Trần Bình trực tiếp thả người nhảy xuống phía dưới hồ, nhìn qua cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng.

Không hề có cảm giác đối diện với nguy hiểm một chút nào cả.

Đám ngưỡi chỉ nghe thấy một tiếng tõm, một giây sau đã thấy Trần Bình biến mất ở trong nước.

Thật ra ở trong lòng đám người Sư Chấn Thiên vẫn còn có chút khẩn trương, dù sao hồ nước này vô cùng quái dị, nếu như tùy tiện tiến vào bên trong đương nhiên sẽ xảy ra vấn đề.

Nặc Nhất có chút khẩn trương nhìn ba người khác một chút, không hiểu rõ vì sao mà mấy người này có thể bình tĩnh như vậy.

Tuy có lẽ thực lực của Trần Bình thật sự lợi hại như bọn họ tưởng tượng, nhưng ai biết dưới đáy nước có cái gì đâu? Đến bây giờ Nặc Nhất vẫn không thể quên được, lúc bọn họ vừa mới tiến vào nước hồ kịch độc đã gặp phải một cái miệng rộng kỳ quái, nếu lúc trước phản ứng của.bọn họ chậm hơn một chút, đương nhiên sẽ bị kia cái miệng rộng kinh khủng kia trực tiếp nuốt chửng.

Trên mặt Gia Cát Thanh Phong lộ ra nụ cười hài lòng.

Dưỡng như anh ta không có đề chuyện này ở trong lòng, cười nói: “Cô lo lắng như vậy làm cái gì? Tất cả mọi người đã quen nhau lâu vậy rồi.

Chẳng lẽ cô còn lo lắng về thực lực của lão đại chúng ta hay sao?" Lúc này, cũng có một đám người đi ngang qua nơi đây.

Bọn họ nhìn thấy rất rõ hành động của Trần

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.