“Thoạt nhìn đan dược này rất bình thường, cảm giác giống như kẹo mà bọn nhỏ hay ăn đấy!" “Tôi cũng cảm thấy như thế, hơn nữa ngay cả một xíu mùi thuốc cũng không có, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có loại đan dược có thể che giấu được mùi thuốc rất tốt ư?”
Mọi người đều biết thứ như đan dược này vô cùng thần kỳ, đan dược cấp cao có thể che giấu đi mùi thuốc.
Viên đan dược trong tay Lâm Phi Vũ kia đã xem như là che giấu mùi thuốc khá tốt, chẳng qua sau khi mỡ hộp ra, mọi người còn có thể ngửi được mùi thơm hơi nồng.
Mà viên đan dược kia của Trần Bình, ngửi một lúc cũng không thấy mùi vị gì, thật đúng là làm cho người ta không nghĩ ra.
Sự thật chứng minh tất cả những chuyện này chỉ có hai loại khả năng.
Hoặc là viên đan dược trong tay Trần Bình là loại hàng vô cùng cao cấp, hoặc thứ đồ trên tay Trần Bình chỉ là viên kẹo mà đám trẻ con hay chơi đùa.
Trong lòng bọn họ đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, bọn họ chờ đợi Trần Bình vén bức rèm bí ần kia ra.
Lâm Phi Vũ cũng không muốn tin Trần Bình là người có đan dược cao cấp, loại đan dược cao cấp như thế, bọn họ chưa từng nghe qua, chưa từng nhìn thấy, sao lại có người lấy ra được chứ? “Ở trong tòa thành trì Nhật Nguyệt này, không có gia tộc nào nhiều tiền lắm của hơn chúng tôi."
“Người nào không biết nhà họ Lâm tôi chính là gia tộc có tiền nhất ở thành trì Nhật Nguyệt này, nếu như ngay cả gia tộc chúng tôi cũng chưa từng gặp qua loại đan dược này, vậy anh cảm thấy trên thế giới này thật sự sẽ có loại đan dược cao cấp như thế bán ra à?”
“Ngay cả một luyện đan sư thất phẩm đỉnh cấp cũng không thể nào luyện chế ra đan dược như vậy, anh có tư cách gì nói đây là một viên đan dược hữu dụng chứ?”
Mọi người đều biết hiện tại trên khối đại lục này, cấp bậc cao nhất của luyện đan sư chính là luyện đan sư thất phẩm.
Ngay cả luyện đan sư cấp cao nhất cũng không cách nào luyện chế ra loại đan dược như thế, thứ mà Trần Bình lấy ra có thể là vật tốt được hay sao? Cho nên ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Bình đều tràn đầy không có ý tốt, bọn họ cảm thấy đây chính là một vờ kịch vui mà thôi.
Nhìn thấy được ánh mắt của mọi người, Trần Bình cũng cảm thấy cạn lời, anh cũng không nói thêm câu nào, mà chính là trực tiếp đưa tay ra bóp nát viên đan dược kia.
Sau khi viên đan dược trong tay Trần Bình bị bóp nát, một mùi thuốc nồng đậm truyền đến, trực tiếp xông thẳng vào khoang mũi của mọi người.
Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, có thể tỏa ra mùi thuốc đậm như thế, chứng minh viên đan dược kia không phải vật tầm thường.
Trần Bình cũng chẳng có tâm tư đề cho đám người này đi thử qua viên đan dược kia, dù sao thứ này cũng là của mình, anh cũng không muốn bất kỳ kẻ nào chiếm hời.
"Mọi người ngửi được mùi thuốc này, trong