Từ nhỏ Cổ Nhạc Nhạc liền sống ở nơi này, | trải qua vô số phong ba bão táp, cũng sớm nhìn | thấu lòng người ấm lạnh. CON
Người ở Hoàng thành so với bất kỳ nơi nào đều không muốn thấy nhất.
"Các người cũng đừng vui vẻ như vậy, | Hoàng thành không tốt như các người tưởng tượng đầu, thậm chí còn có chút ghê tởm nữa." - Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mọi người, Cổ Nhạc Nhạc nhịn không được giới cho một gáo nước lạnh.
| Nghe thấy lời này, Sư Chấn Thiên liền liếc mắt qua.
"Thằng nhóc thúi, cậu đúng là biết làm tụt | hứng đấy, chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ gì sao!
Chúng ta có tiền như vậy, kiêu ngạo thế này, đương nhiên là phải hưởng thụ cuộc sống rồi!"
Mọi người cứ nghênh ngang lên đường, thuê
một chiếc xe ngựa xa hoa, đắc ý xuất phát.
| Mà Hứa Thừa Phong thì đứng trên cổng thành, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Trần Bình.
Trương Thành Băng đã đi tới Hoàng thành trước, mục đích lần này là ép Trần Bình đến đường cùng.
Trương Thành Bằng một đường phi nước đại đến Hoàng thành trong một thời gian cực ngắn.
"Anh ta muốn đảm bảo Trần Bình sẽ chết trong tay mình.
Mà Trần Bình cũng không có nửa điểm nóng nay, trên đường đi anh vừa đi vừa nghỉ, chơi đến quên cả trời đất.
Dù sao bọn họ đều ngồi trên một chiếc xe ngựa, đương nhiên là dựa vào tốc độ như rùa bò của xe ngựa mà tiến lên, mọi người vừa đi đường, vừa mua đặc sản, coi như chuyến đi này trở thành chuyến du lịch.
| "Mọi người xem, càng đi càng thấy cao cấp hon!"
Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được cảm khái một tiếng, anh ta phát hiện thôn làng chung quanh Hoàng thành đều cao sang vô cùng.
Thôn xóm mà trước kia bọn họ nhìn thấy ở
Nhật Nguyệt thành, trên cơ bản là rất cũ nát.
Thậm chí có người còn không có cả cơm ăn.
Mà thôn xóm trong Hoàng thành thì hoàn toàn khác biệt, không chỉ giàu có, thậm chí còn có trang viên của mình, có có một con đường chợ đêm.
| Mấy người Trần Bình cũng chơi đến vui vẻ, thậm chí còn có cảm giác đi tới trang trại lớn.
| "Chúng ta sắp vào Hoàng thành rồi, tiếp theo đây chúng ta không chỉ đối mặt với mình nhà họ Lâm."
| Trần Bình không nhịn được dặn dò một tiếng.
Anh cũng sợ đám người này quên đi nhà họ Lâm.
CO | Mà trên thực tế, đúng là Sư Chấn Thiên đã quên mất đám người này.
Anh ta căn bản không nghĩ tới, người nhà họ Lâm có thể sống sót sau trận Yêu thú này.
| "Gia tộc bọn họ hẳn chết hết rồi? Nguy hiểm mà trận yêu thú này mang lại không phải đã hủy đi thành Nhật Nguyệt sao?"
Câu hỏi của Sư Chấn Thiên có chút ngây thơ.
Trần Bình không nhịn được bật cười, cái tên này đúng là ngu xuẩn.
| "Anh cũng đừng quên, gia tộc bọn họ có một người làm việc ở Hoàng thành, đoán chừng địa vị của tên này trong Hoàng thành cũng không kém." Trần Bình phân tích. - Anh thấy những loại người này tuyệt đối sẽ không để cho gia tộc của mình bị diệt vong, lúc yêu thú đến, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đón người nhà họ Lâm vào trong thành tị nạn.
Cũng gần như giống với suy luận của Trần Bình, người nhà họ Lâm đúng là nhờ vậy nên mới thoát được một kiếp. | Thậm chí giờ phút này, người nhà họ Lâm còn đặc biệt hống hách, bọn họ còn hống hách hơn so với hồi ở thành Nhật Nguyệt nhiều.
Ở thành Nhật Nguyệt, bọn họ một mình độc tôn, cho nên vô cùng cuồng vọng.
Mà lúc này ở Hoàng thành, bọn họ có người nhà làm quan, đương nhiên vô cùng đắc ý rồi.
| Có điều Trần Bình cũng rõ ràng, khó khăn nhất cũng không phải nhà họ Lâm, mà là đến từ cái tên thầy luyện đan cấp năm ở Hoàng thành