Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2708: Chương 2708: Rời khỏi thành Thiên Lăng






"Chỉ quên xíu thôi mà, may là cơ thể của nhóc này không tệ."

Trần Bình cười giảng hòa.

Anh cũng cảm thấy xấu hổ, quyết định tiếp theo nhất định phải an ủi đối phương một bận.

Qua nửa canh giờ, Cổ Nhạc Nhạc cũng bình thường lại, lúc này cả người cậu đầy mồ hôi, cứ ngồi dưới đất như vậy, ánh mắt đờ đẫn. - Nếu không phải Trần Bình biết tình huống là gì, sẽ cho là cái tên này vừa mới chui ra từ trong nước nữa.

"Sao rồi, đã học hỏi được hết chưa?"

Trần Bình cho đối phương một kho tàng kiến thức, có điều cũng chỉ là cơ sở thôi, tiếp theo muốn tiến bộ phải đi từng bước.

| Cổ Nhạc Nhạc nghe Trần Bình hỏi thì gật đầu, bò dậy từ dưới đất, nặng nề dập đầu vào cái trước Trần Bình.

Trong lòng cậu rõ ràng, những kiến thức này quan trọng cỡ nào.

Nếu như Trần Bình nguyện ý thì tùy thời tùy chỗ có thể bồi dưỡng là vô số người luyện đan như mình.

| Cậu và Trần Bình chẳng thân chẳng quen, cũng vì mình đi theo cho nên Trần Bình mới nguyện ý truyền thụ cho mình những thứ trân quý thế này, đây coi như là một chuyện rất khó khăn rồi.

"Tôi thực sự quá cảm động, không biết phải nói sao, từ nay về sau tôi nguyện mãi mãi đi theo anh! Cho dù bắt tôi lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng chịu!"

"Chỉ cần có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng xúc phạm anh!"

Cổ Nhạc Nhạc vô cùng hưng phấn nói, cậu ta còn suýt chút nữa trở thành chó con trung thành với Trần Bình.

"Như vậy thì không cần, cậu cứ học tập cho giỏi đi."

Nói xong, Trần Bình liền lấy từ trong ngực áo ra một đống thảo dược lớn đưa cho cậu.

"Cầm đi ngâm trong bồn tắm, còn có chiếc

nhẫn này, bên trong có rất nhiều thảo dược, cậu nhớ là dựa vào tỷ lệ này mỗi ngày ngâm trong bồn tắm một lần, cho dù đau đớn cũng phải chịu!"

| Cổ Nhạc Nhạc coi lời Trần Bình như thánh chỉ, thề mình nhất định sẽ làm được.

| "Lão đại yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ này!"

Thấy dáng vẻ thề non hẹn biển của Cổ Nhạc Nhạc, sự Chấn Thiên cũng không nhịn được mà yên lặng gật đầu.

Cái tên nhóc này đúng là ngoài dự liệu của mình.

Cậu ta có thể kiên trì trong nỗi đau tra tấn như vậy, thậm chí còn rất hoạt bát.

| Bởi vậy có thể thấy được thiên phú của tên | nhóc này tuyệt đối không kém.

Sự Chấn Thiên thậm chí còn sinh ra lòng tò mò sâu sắc với cậu ta, muốn biết rốt cuộc tương lại của tên nhóc này sẽ như thế nào.

"Câu đã đắc tội với cái tên Trương Thành Băng kia rồi, tôi đoán chừng anh ta nhất định sẽ tìm cậu gây phiền phức, cậu cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng."

Liếc mắt nhìn Cổ Nhạc Nhạc rời đi, sư Chấn Thiên không nhịn được mà nhắc nhở Trần Bình một câu.

Mặc dù anh ta không có đích thân ở hiện trường, nhưng chuyện này đã sớm bàn tán xôn xao bên ngoài rồi, gần như người của thành Thiên Lăng đều biết.

“Sợ gì chứ? Hai ngày nữa là anh ta về Hoàng thành rồi” Trần Bình không thèm để ý chút nào.

“Có điều mấy ngày nữa chúng ta cũng tới | Hoàng thành, lâu rồi tôi không có gặp người bạn cũ kia"

Trần Bình rất hoài niệm thành chủ của Nhật Nguyệt thành.

Hai người hợp tác vô cùng ăn ý, đây cũng là vị thành chủ uy tín nhất mà anh gặp.

So với cái tên lật lọng như htt, Trần Bình vẫn thích qua lại với Trác Thiên Uy hơn.

“Đến Hoàng thành làm gì?" Sư Chấn Thiên có chút nghi ngờ nói.

Anh ta không rõ vì sao Trần Bình nhanh như vậy đã lại muốn tới cái nơi kia.

"Thành Thiên Lăng đã không còn chỗ tốt gì, với cả không bao lâu nữa, nơi này sẽ bị thất thủ"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.