Nói đến đây, Lăng Vân Tiêu không nhịn được phẫn nộ trong lòng lên tiếng đáp lại đối phương mấy câu. - Lúc đầu Lăng Vân Tiêu muốn nói chuyện êm đẹp, nhưng thấy gương mặt xấu xí kia của đối phương, Lăng Vân Tiêu liền không có ham muốn nói chuyện gì nữa, anh ta chỉ muốn chửi nhau vài câu với cái tên kia.
Lâm Phi Dương nghe giọng điệu hùng hùng | hổ hổ của đối phương, cùng với thái độ cực kỳ ngang ngược, sắc mặt cũng có chút khó coi..
Anh ta không ngờ một thằng nhãi lông chưa đủ dài vậy mà cũng dám khiêu khích mình!
| "Cậu đúng là ngang ngược, tôi cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu cũng chưa làm được chuyện gì ghê gớm, đừng bày cái thái độ coi trời bằng vung của cậu ở đây!"
Hai người lập tức tranh cãi gay gắt trước mặt | Hoàng đế, xem ra không ai chịu lùi bước trước.
"Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều vất
vẻ, chuyện này đừng nhắc lại nữa, ta sẽ ban thường cho cậu đầy đủ."
| Hoàng đế cũng không làm rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng dù thế nào cũng không thể đề họ tùy tiện cãi nhau ở đây được.
| Cho nên ông ta trấn an tượng trưng vài câu, sau đó liền giảng hòa, chuyện này coi như kết thúc.
Lăng Vân Tiêu có chút bất mãn chắp tay
Lăng Vân Tiêu có chút bất mãn chắp tay, trực tiếp quay người rời đi.
Anh ta cũng không có tí ấn tượng tốt nào đối với cái tên Lâm Phi Dương này, cũng ở trong một căn phòng với Lâm Phi Dương khiến cho anh ta vô cùng khó chịu.
"Rác rưởi chính là rác rưởi, không biết cái gì chỉ biết đứng đó nói mò." Lăng Vân Tiêu không nhịn được lầm bầm một câu.
Nghe được những lời này, Lâm Phi Dương tức đến nghiến răng kèn kẹt.
Thế nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của Lăng Vân Tiêu. Nếu như đánh nhau thật, anh ta tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.
Muốn trừng trị cái tên này, chỉ có thể dựa
vào vài thủ đoạn ác độc, chơi trò ngáng chân sau lưng mới được.
Thấy Lăng Vân Tiêu rời đi, Hoàng đế cũng không nhịn được vỗ vai Lâm Phi Dương, bảo anh ta ngồi xuống.
"Chuyện này không cần nhắc lại, Lăng Vân Tiêu là một người tương đối trẻ, vẫn còn nóng tính lắm, cậu đừng để ý tới."
Hoàng đế lên tiếng thuyết phục.
Thật ra trong lòng ông ta, Lâm Phi Dương vẫn đứng số một.
| Lăng Vân Tiêu chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa, chưa hiểu rõ nhiều chuyện, anh ta luôn xúc động lại thiếu hiểu biết, rất dễ làm hỏng việc.
Mà Lâm Phi Dương thì khác, người này tương đối biết kiềm chế, tuyệt đối không có khả năng cãi lộn trước mặt mình.
Càng không có khả năng có bất kỳ ý kiến trái với mình.
Cho nên đối mặt với một người dưới thế này, trong lòng ông ta rất thích.
Chó khôn thích hợp nuôi lâu! Kẻ nhỏ tuổi lại không biết nghe lời như Lăng
Vân Tiêu, sớm chỉ như nước chảy bèo trôi.
Nghe Hoàng đế khuyên nhủ, ngoài mặt Lâm Phi Dương lộ ra vẻ đồng ý.
Dù sao Hoàng đế cũng không muốn mất đi một tướng tài, cho dù là võ tướng như Lăng Vân Tiêu hay văn tướng như Lâm Phi Dương.
"Tiếp theo chúng ta chỉ cần thu thập đan yêu thú chưa bị tiêu hóa kia, sẽ có thể bán được
Lâm Phi Dương ở bên cạnh nói, trong lòng anh ta vẫn rất muốn tham gia vào việc này.
| Nghe vậy, Hoàng đế cũng gật đầu, không tiếp tục truy cứu vấn đề khác nữa.
Nếu đối phương đã chủ động thay đổi vấn đề, vậy ông ta cũng không cần phải nhắc lại chuyện cũ.
| Chỉ cần Lâm Phi Dương có thể giải quyết việc này, vậy anh ta cũng có thể được coi là công thần.
"Những yêu thú này tạm thời thu thập lại đi, da và lông chắc chắn không bán được tiền, chủ yếu là thịt của nó, đám yêu thú này hẳn là tươi non ngon miệng lắm nhỉ?"
| Hoàng đế cũng không nhịn được lộ ra vẻ tò
- ------------------