"Tôi thật muốn nhìn xem, chỉ là một tên Tề tướng mà thôi, sẽ lấy cái gì đấu với tôi." Lâm Phi Dương cực kỳ có lòng tin. Com
Mặc dù anh ta biết Tể tướng quyền cao chức trọng, địa vị cao hơn mình nhiều, nhưng trả qua chuyện yêu thú lần này, anh ta mới là người dưới một người trên vạn người.
Rất nhiều người đều đang phản đối chuyện đuổi dân tị nạn.
Lâm Phi Dương mượn cơ hội này đẩy ngã được không ít trung thần.
Đây tất cả đều là lời Hoàng đế nói, anh ta chỉ thi hành mục đích của Hoàng đế mà thôi.
Mà Lâm Phi Dương cũng vừa hay mượn danh tiếng này, nói quá về toàn bộ hành vi lời nói của những trung thần kia.
Bao gồm bọn họ không nghe thánh chỉ, nuôi đám dân tị nạn kia ở trong nhà.
| Bọn họ bí mật tiếp tế nạn dân, làm khó cho công việc của mình.
Cho dù thế nào, anh ta cũng có thể nói đến đường hoàng.
| Đương nhiên Hoàng đế không chịu được khi có người chống lại mệnh lệnh của mình.
Trong thiên hạ, không có một Hoàng đế nào có thể tha thứ cho chuyện này.
Cho nên đám trung thần này có trung thành tuyệt đối thì cũng bị bài trừ.
Tể tướng đương nhiên biết.
Ông ta muốn đuổi đám dân tị nạn kia đi cũng đã muộn rồi.
- Chuyện đã phát triển đến mức này, đám dân tị nạn kia không thể nào đuổi đi được.
Cho nên hết cách, ông ta chỉ đành nuôi đám người này mà thôi.
Đồng thời trong lòng chờ mong không bị người của Lâm Phi Dương phát hiện.
Một khi đối phương biết được, như vậy coi như xong đời, ông ta tin cho dù mình là Tể tướng thì cũng sẽ bị kéo xuống ngựa.
Bên Tể tướng đang thận trọng giấu giấu
diếm diếm, mà Lâm Phi Dương cũng từ từ phát hiện ra chút dấu vết.
Căn cứ vào việc anh ta cho người quan sát Tể tướng một thời gian dài, phát hiện đám người này sẽ mang theo đồ ăn và thức uống vào một cái phòng ở.
Lâm Phi Dương thông qua việc cẩn thận quan sát đã thành công phát hiện bí mật này, cho nên quyết định đi tìm cơ hội đi làm rõ.
Một đám quan chức bên này đan chơi trò nội chiến anh lừa tôi gạt.
Còn lúc này Trần Bình và Sư Chấn Thiên cũng quay về thành Thiên Lăng.
Hành tung của bọn họ cực kỳ quỷ dị, ngay cả Hám Thừa Phong cũng không phát hiện Trần Bình trở về.
Lúc này Hám Thừa Phong không có nhiều tâm sức để ý tới nhiều như vậy, tâm tư cả người ông ta đều dồn lên chuyện đám yêu thú lui đi.
Là thành chủ, ông ta biết rõ tòa thành này của mình kiên trì không được bao lâu.
Mà lúc này chung quanh tường thành đều có khe hở.
Rất rõ ràng, trận hộ thành đã không còn tác dụng gì.
Đến lúc đó, một khi trận hộ thành sụp đổ, người chết tiếp theo sẽ là mình.
Ông ta tin mình không có chỗ nào để trốn, cho dù đến Hoàng thành cũng sẽ mang tiếng là binh đào ngũ.
"Đúng là quá tốt rồi, cuối cùng đám yêu thú này cũng được giải quyết." Hám Thừa Phong thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi nhìn về phía rừng Cổ Chước.
Đám yêu thú này dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tường thành, làm trong mắt ông ta tràn đầy lòng tin.
Bây giờ trong thành có không ít dân tị nạn, tiếp sau đây ông ta có thể phát triển kinh tế của tòa thành này một chút.
Mà trong tòa thành có không ít nhân công.
Mặc dù người nhà họ Chu mang lại cho ông ta không ít phiền phức, nhưng ông ta càng có thể thu lợi từ đó.
Lúc Hám Thừa Phong trở về phòng, Trần Trác Phi đã đợi trong này từ lâu.
Thấy Hám Thừa Phong trở về, Trần Trác Phi lập tức cung kính đứng dậy chào.
- ------------------