Mà lúc này ở rừng núi hoang vắng, không ai biết mọi chuyện là do mình làm.
Một khi đã như vậy, vậy thì tiễn Tân Hân lên đường thôi.
“Gô nói rất đúng, bây giờ là thiên hạ của người tu hành, lấy thực lực làm trọng.
”
“Người có thực lực có thể muốn làm gì thì làm, giết người cũng không cần phải kiêng nể gì.
" “Đúng không?”
Trần Bình lạnh lùng mở miệng nói ra những lời này, Tân Hân sợ tới mức toàn thân phát run.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể bộc lộ ra sát ý dày đặc như vậy, mà người này còn đang đứng trước mặt mình.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy anh có thể đối nghịch với gia tộc tôi sao?”
Sau khi nói xong câu đó, cô ta trực tiếp vung mạnh roi vê phía mặt Trần Bình.
Tân Hân đã bị dọa ngốc.
Cô ta nhất định phải làm gì đó, khiến Trân Bình biết sự lợi hại của mình mới được.
Trần Bình giơ tay đỡ lấy roi, trên roi dài này có thêm nguyên khí, trái lại thể tới rào rạt.