“Anh! Xấc xược!”
Trần Nhược Lan thực sự tức giận muốn bùng nổi! Cô ta sao cũng không ngờ được, Trần Bình lại làm làm việc như thế! Anh ta không phải là mang cái danh đổ bỏ đi sinh sống ở trong vùng Thượng Giang mấy năm hay sao! Tại sao một tên phế vật như vậy, đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ và hung hãn nhường này! Trần Nhược Lan không hiểu! Mặc dù cô ta biết thân phận của Trần Bình không đơn giản, nhưng, tên nhãi như thể, cũng không thể đột nhiên trở nên tài giỏi được chứ! cùng quan tâm đến Trần Bình? Tên nhãi này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào! Trần Nhược Lan đã điều tra kỹ càng Trần Bình từ sớm, nhưng, ngoại trừ những thứ ngoài bể mặt, cô ta thực sự không điểu tra thêm được gì nữa.
Cậu chủ của tập đoàn Trần Thị ở Kinh Đô, ông chủ đứng đẳng sau tập đoàn thiên sứ đầu tư Đạo Mễ… Giang Uyển ơi Giang Uyển, chồng của cô có thực chỉ có ngần này thân phận không? Hội trường! Phụng Vạn ngã trong vũng máu, gào khóc thảm thương, hai chân đã nhuổm đẩy máu tươi.
Hai phát súng này, đã triệt để cắt đứt cơ hội có thể đi lại sau này của Phụng Vạn! Đầu gối, nhìn rõ thấy từng mảnh vỡ vụn, rõ ràng như một! Tại hiện trường.
Xuýt xoa! Một nhóm nhân vật lớn của từng vùng, lúc này đều hít ngược một hơi lạnh, toàn thể trơ như phỗng! Khủng khϊế͙p͙ đến vậy! Cậu Trần này, đúng là thủ đoạn rất cứng rắn và ác liệt! Trong địa giới ở trấn Lạc Phụng, thế mà trực tiếp phế bỏ tử chỉ của Phụng Vạn! Hơn nữa, còn làm vậy trước mặt cô Trần! Giỏi! Giỏi lắm! “Sao nào, cô Trần còn có gì muốn nói?”
Trần Bình nhàn nhạt nhìn Trần Nhược Lan, trong ánh mắt lộ ra ý cười nhạt, đó là khinh thường.
Trần Nhược Lan: “….
Quần chúng: “….”
Con mẹ nó quá là hung hăng mà! Đánh bị thương người của cô Trần, lại còn hỏi cô ta còn có gì muốn nói.
“Tên nhãi này, rốt cuộc có lai lịch thể nào?”
Qua hồi lâu, trong cả hội trường như bị đóng băng lại, mấy ông lớn thì thẩm to nhỏ với nhau.
Rất nhỏ tiếng, rất cẩn thận.
Chỉ sợ không chú ý sẽ chọc đến cậu Trần bất động
——————-