Mẹ của Vương Giai Oánh lần này vào viện đã tốn mấy trăm triệu rồi, sau đó có khoản mấy trăm triệu chưa trả.
Bệnh viện này có rất nhiều thiết bị cần một khoản tiền lớn để duy trì nên mấy trăm triệu này cũng không nhiều, nhưng mà với Vương Giai Oánh mà nói thì là giá trên trời.
Bình thường họ sống dựa vào bán hàng rong nên cơ bản cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, có thể trả được mấy trăm triệu đã là tất cả dành dụm trong nhà.
Bây giờ còn muốn chỉ trả thêm mấy trăm triệu thì vốn là chuyện không thể nào.
Nếu thật sự phải trả phí lân này thì nhất định là mẹ con Vương Giai Oánh sẽ phải trả nợ cả đời.
Nghe Thi Quốc Hâm nói vậy thì Trân Bình cũng đang suy nghĩ.
Thật sự lúc này bọn họ cần một khoản tiền lớn để trả tiền viện phí, nếu như Thi Quốc Hâm có thể giúp đỡ giải quyết việc này thì không còn gì tốt hơn.
Vừa nghĩ đến điêu này Trần Bình gật đầu: “Tìm giấy bút đến đây, tôi sẽ viết số điện thoại di động cho ông, đổi lấy tiền viện phí.”
Trân Bình cũng không hứa là mình sẽ là thầy của ông ta nhưng mà cho đối phương số điện thoại đã là sự chắc chắn lớn nhất.
Thi Quốc Hâm vô cùng vui mừng xông lên trực tiếp đóng viện phí, cẩn thận lưu số điện thoại của Trần Bình vào trong điện thoại của mình.
“Thây, thầy yên tâm đi, tôi nhất định sẽ phát huy y thuật mà thầy dạy một cách cao nhất.”
Thi Quốc Hâm chăm chú nhìn bóng lưng đang dọn đồ của Trần Bình, ông ta hiểu rõ là Trần Bình không quan tâm đến mình nên quyết định là một thời gian nữa sẽ làm phiên sau.
Bên ngoài bệnh viện Thanh Sơn, Vương Giai Oánh dẫn theo Trần Bình đến một quán ven đường, gọi một số món.
Hai người ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một ly nước trái cây trò chuyện với nhau vui vẻ.
“Anh Trần Bình, cảm ơn anh đã giúp đỡ em nhiêu chuyện như vậy, em cũng không có tiên, chỉ có thể mời anh ăn quán ven đường mà thôi.”
Đáy mắt Vương Giai Oánh hiện lên sự thấp kém, cô ấy cũng muốn mời Trân Bình một món gì đó đắt đắt tiên, nhưng mà lại thật sự không có tiền.
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, xác định không có bất cứ vấn đề gì, nhận được lời khuyên bảo của Thi Quốc Hâm thì mẹ của Vương Giai Oánh quyết định ở lại một đêm.
Vương Giai Oánh và Trần Bình vui vẻ thoải mái, quyết định đi ăn cơm.