Ông ta không nghĩ tới chuyện xóa trí nhớ đã bị lộ.
“Chẳng lẽ người nhà họ Tân nói cho cậu biết?”
Đông Phương Uyên Nguyên không nhịn được mở miệng nghi ngờ.
Ông ta vô cùng yên tâm người nhà họ Tân, theo lý thuyết bọn họ sẽ không là phản đồ mới đúng.
“Ông đừng suy nghĩ nữa, bọn họ đã chết rồi.
" Trần Bình cười mỉa một tiếng, trực tiếp xoay người ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng không e sợ gì.
“Cậu giết bọn họ?”
“Cậu đọc trí nhớ của bọn họ sao?”
Đông Phương Uyên Nguyên giống như nhớ tới chuyện gì đó, kinh ngạc mở miệng.
Ông ta biết rõ, thế gian có một loại phương pháp có thể đọc trí nhớ của đối phương, nhưng loại thủ đoạn này chỉ có người trong ma đạo mới có thể có được.
Ông ta không nghĩ tới vậy mà Trần Bình có thủ đoạn này! Vậy chẳng phải chứng minh Trần Bình không thoát khỏi quan hệ với ma đạo! Trần Bình nhíu mày, đương nhiên là anh biết, chỉ có người của ma đạo mới có thể có thủ pháp ác độc như thế.
Thủ đoạn anh đọc trí nhớ là học được trong bộ sách trong tháp Thông Thiên, không phải là thủ đoạn của người ma đạo.
Nhưng anh không tính toán giải thích với đám phế vật này, Trần Bình vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh, đợi gia tộc Đông Phương giao người ra.
Đông Phương Uyên Nguyên lén ra hiệu cho quản gia, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt Trần Bình.
Ông ta muốn kéo dài thời gian.
Ông ta đã liên lạc với quản gia, truyền tin Trần Bình là người của ma đạo ra.