Gia Cát Thanh Phong vội vàng quay đầu nhìn Trần Bình.
“Thiếu gia chủ, cậu đừng tin tưởng!”
“Lão già Đông Phương Uyên Nguyên này là một tên lừa gạt, cậu tin ông ta thì xong đời rôit”
“Tên tạp chủng không biết xấu hổ này, đúng là khiến người ta kinh ngạc!" Gia Cát Thanh Phong không để ý tới hình tượng mở miệng mắng, thù hận giữa anh ta và Đông Phương Uyên Nguyên đã không chết không ngừng.
Đông Phương Uyên Nguyên cười mỉa nhìn đối phương, ông ta tuyệt đối không tức giận.
Ông ta cần phải kéo dài thời gian, chờ viện binh đến.
Đông Phương Uyên Nguyên cũng không chắc chắn sau lưng Trần Bình có trợ thủ hay không? Vốn để nhằm ổn thỏa, vẫn nên bảo người của hiệp hội người tu hành tới xử lý Trần Bình.
Cho dù Đông Phương Uyên Nguyên đã là cao thủ khu vực thứ bảy, nhưng đối mặt với thiếu gia chủ cũ của mình, trong lòng ông ta vẫn hơi sợ hãi.
“Được rồi, đừng nói nữa.
”
Trần Bình vươn tay ngăn cản Gia Cát Thanh Phong đang lải nhải.
“Viện binh mà Đông Phương Uyên Nguyên tìm tới hẳn là sắp tới rồi, nếu bây giờ còn chưa tới, vậy tôi không khách sáo nữa.
”
Trần Bình đứng dậy, mỉm cười nhìn Đông Phương Uyên Nguyên.
Nghe thấy những lời này, tươi cười trên mặt Đông Phương Uyên Nguyên lập tức cứng đờ.
Ông ta không nghĩ tới, vậy mà Trần Bình biết được chuyện mình tìm viện binh.
Rõ ràng là mọi chuyện làm rất bí mật, theo lý thuyết không nên bị người ta phát hiện mới đúng.
Nhưng Trần Bình lại biết rồi! Chẳng lẽ chuyện này còn không đủ chứng minh, Trần Bình đã xếp rất nhiều trợ thủ ở dưới chân núi? Nghĩ tới đây trong lòng Đông Phương Uyên Nguyên đột nhiên có chút nghĩ lại mà sợ.
Ông ta cảm thấy may mắn vì đã sớm bảo quản gia ởi liên lạc viện binh, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ chết trong tay Trần Bình.
Nghĩ tới chuyện này, Đông Phương Uyên Nguyên không nhịn được thở dài một hơi, im lặng kéo ghế ngồi một bên.
Kế tiếp là lúc xem kịch vui.
Gia Cát Thanh Phong nghe thấy lời Trần Bình nói, hơi sửng sốt.
Anh ta không nghĩ tới vậy mà Trần Bình nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.