Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 38: Chương 38: Mày là cái thá gì?




Chung Lai Bình gấp gáp chạy tới, để gặp cậu Trần.

Thế nhưng mấy ông bà già liền chặn đường Chung Lai Bình, liên tục hỏi: “Tổng giám đốc Chung, khoản tiền chúng tôi đầu tư, hôm nay đã có thể nhận lãi chưa?”

“Có thể trả lại tiền cho tôi không? Tôi không muốn đầu tư nữa rồi.”

“Còn cả nhà mà chúng tôi đã thế chấp, trả lại cho chúng tôi, chúng tôi không muốn thế chấp nữa rồi, các anh lừa gạt người khác!”

Bỗng chốc, đám người kϊƈɦ động, bọn họ nhe nanh múa vuốt vây chặt lấy Chung Lai Bình.

Trong lòng Chung Lai Bình sốt sắng, vội vàng vẫy tay, hắng giọng nói: “Mọi người, đừng lo lắng, tôi đến để trả lại tiền và nhà cho mọi người.

Mọi người hãy qua bên đó đăng ký trước, lát nữa tôi sẽ bảo nhân viên làm thủ tục cho mọi người, đừng sốt ruột có được không? Tôi vẫn còn phải gặp một người quan trọng.”

Nói xong, Chung Lai Bình liền gọi nhân viên của mình mau chóng đưa họ đi.

Mấy ông bà già vừa nghe thấy có thể trả lại tiền và nhà đều vui như nở hoa, cười vui vẻ rồi giơ ngón tay cái với Cao Dương khen ngợi: “Ây dà, tổng giám đốc Cao à, may mà có cậu.”

“Tổng giám đốc Cao thật là một người tài giỏi, thật lòng cảm ơn cậu, chắc chắn cậu sẽ có một tương lai rộng mở.”

Đương nhiên, trong đó cũng có một vài người nịnh bợ Dương Quế Lan, vây lấy bà rồi tung bô: “Quế Lan à, chị đã tìm được con rể quý báu rồi đấy, cậu Cao Dương vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, chị phải giữ cho chắc vào.”

“Phải đó chị Quế Lan, nếu con gái chị không lấy cậu ấy, thì tôi sẽ ra tay đấy, con bé chết tiệt nhà tôi vẫn chưa có người yêu.”

Dương Quế Lan vừa nghe thấy những lời này, liền nóng ruột nói: “Các chị em đừng hòng cướp được Tiểu Cao nhà tôi, cậu ấy chính là con rể mà tôi đã ngắm trúng, chỉ có Giang Uyển nhà tôi mới xứng với cậu ấy.”

Nói xong, bà còn không quên nở nụ cười vui vẻ nhìn Cao Dương, thật là nhìn thế nào cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.

Hôm nay thật là hãnh diện trước mặt các chị em.

Nếu như đổi lại là tên vô lại Trần Bình đó, không biết sẽ mất mặt đến mức nào.

Nghĩ vậy, Dương Quế Lan liền tiến lên lại gần Cao Dương, cảm ơn: “Tiểu Cao à, hôm nay thật sự là may mà có cháu giúp đỡ, nếu không thì dì thực sự không biết phải làm thế nào nữa.”

“Dì Dương, dì đừng nói thế, đây đều là việc cháu nên làm.”

Cao Dương khách sáo nói.

Dương Quế Lan cười không ngậm được mồm, đôi mắt phát sáng nhìn Cao Dương, bỗng hỏi: “Tiểu Cao à, tối nay có rảnh không? Đến nhà dì ăn cơm, dì bảo Uyển Nhi về sớm để ăn cùng cháu.”

Bây giờ Dương Quế Lan chỉ muốn mau chóng hợp tác cho Cao Dương và Giang Uyển, cậu con rể quý báu như thế này, nhất định không thể bỏ lỡ.

Vậy còn Trần Bình thì sao? Trong lòng Dương Quế Lan đã không còn người này từ lâu, một tên vô lại, muốn đi đâu chết thì đi.

Khuôn mặt Cao Dương vui vẻ, trong lòng vui như nở hoa.

Chuyện của mình với Giang Uyển, đã thành công một nửa.

Trần Bình thấy vậy, chau mày, trong lòng rất khó chịu.

Mẹ vợ này, lại nịnh bợ cậu ta đến nhà.

Dù sao thì mình vẫn đang đứng đây, vậy mà bà ta lại định hợp tác hôn sự cho Cao Dương và vợ mình.

Điều đó mà chịu được thì còn cái gì không chịu được? Hơn nữa, chuyện hôm nay thật sự đã được giải quyết bởi Cao Dương sao? Chung Lai Bình lúc này liếc mắt rồi chen vào, lập tức bắt tay Cao Dương, cười vui vẻ: “Cậu Trần, rất vui được làm quen với anh, anh xem, tôi đã trả lại nhà và tiền rồi, anh đã hài lòng chưa?”

Cao Dương vốn còn đang nói chuyện với Dương Quế Lan, bỗng nhiên bị Chung Lai Bình ngắt lời, hơn nữa hình như đối phương đã nhận lầm người.

“Cậu Trần cái gì? Tôi tên là Cao Dương.”

Cao Dương chau mày, liếc nhìn Chung Lai Bình, đồng thời trong lòng cũng nghi ngờ, liếc mắt sang Trần Bình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc này Dương Quế Lan cũng nhìn Chung Lai Bình bằng ánh mắt nghi hoặc, khó chịu nói: “Tổng giám đốc Chung, anh nhận lầm người rồi, đây là Tiểu Cao, Cao Dương, chính là cậu ấy đã gọi điện thoại tìm anh, nếu không thì, chúng tôi thật sự là rất khó để tìm được anh.”

Ngày trước, trong mắt Dương Quế Lan, Chung Lai Bình là tổng giám đốc công ty Nhất Bản Vạn Lợi, tài giỏi.

Gặp những người như vậy bà đều muốn nịnh bợ.

Thế nhưng bây giờ đã khác, chỉ một cuộc điện thoại mà Cao Dương đã gọi được tổng giám đốc Chung tới, hơn nữa còn trả lại tiền và nhà thì càng ghê gớm hơn.

Cho nên, bây giờ ngược lại bà có chút coi thường Chung Lai Bình.

Chung Lai Bình vội chớp mắt, nhìn sắc mặt không vui của Cao Dương và Dương Quế Lan, trong lòng nghi ngờ, lẽ nào cậu Trần không mang họ Trần, chỉ là biệt hiệu? Chắc chắn là như vậy! Trịnh Thái đã từng nói với mình, cậu Trần rất kín tiếng.

Hơn nữa, những người trẻ tuổi ở đây, cũng chỉ có hai người, một là chàng trai tuấn tú giàu có trước mặt, và người còn lại là chàng trai ăn mặt thấp kém bên cạnh mà thôi.

So sánh như vậy, Chung Lai Bình càng khẳng định, cậu Trần chính là Cao Dương.

Chẳng qua trước đây dùng biệt hiệu vì muốn kín tiếng mà thôi.

Nghĩ vậy, Chung Lai Bình lập tức cười thành tiếng: “Ây dà, tổng giám đốc Cao, thật xin lỗi, gọi nhầm rồi gọi nhầm rồi, xin anh hãy lượng thứ.”

Cao Dương vừa nghe thấy lời này, sự căng thẳng trong lòng mới biến mất.

Mới đầu lúc Chung Lai Bình gọi mình là cậu Trần, cậu ta thật sự hoảng loạn.

Vì cậu ta biết, mình không hề giúp được chuyện gì cả, Lẽ nào lẽ bố mình đã ra tay? Rất có khả năng, suy cho cùng cũng là bố mình, không đến nỗi không giúp chứ nhỉ.

Cho nên nghe thấy Chung Lai Bình nói gọi nhầm tên, Cao Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tổng giám đốc Chung thật biết đùa, tôi còn tưởng rằng tên vô dụng đứng bên kia đã liên hệ với anh cơ.”

Trần Bình vốn dĩ đang đứng vô công rỗi nghề, đột nhiên bị Cao Dương nhắc tới, liền chau mày.

Còn Chung Lai Bình lại tiếp tục tâng bốc nịnh bợ: “Không phải vậy đâu tổng giám đốc Cao, kẻ nghèo hèn như anh ta, sao tôi có thể quen biết được.”

Đây là nhân vật lớn, mình nhất định phải nịnh bợ cho tốt.

Không phải là chỉ trả tiền và nhà sao, cũng không phải là đền mạng.’ Theo lời anh Thái, cậu Trần này, cũng chính là tổng giám đốc Cao, chính là người có mánh khóe thấu trời.

Nếu mình được lòng cậu ta, sau này sẽ phất như diều gặp gió! “Tổng giám đốc Chung, nếu anh đã đích thân đến đây, vậy hãy giải quyết chuyện này, tôi cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, mong anh có thể tự thu xếp cho ổn thỏa.”

Lúc này Cao Dương chắp tay sau lưng, hất cằm, dáng vẻ cao ngạo, không hề để tâm tới Chung Lai Bình.

Suy cho cùng, tiền vốn của tập đoàn giáo ɖu͙ƈ Đằng Huy nhà mình hơn 3000 tỷ đồng! Hơn nữa bố cũng quen biết nhiều lãnh đạo như vậy.

Chung Lai Bình đến đây trả lại tiền và nhà, để để chứng minh bố đã gây áp lực lớn cho anh ta.

Đương nhiên những điều đó đều là hoang tưởng của Cao Dương.

Cậu ta hoàn toàn không biết ẩn tình phía trong.

Chung Lai Bình cũng coi Cao Dương là cậu Trần thật sự, gật đầu khom lưng: “Nhất định nhất định, tổng giám đốc Cao nói rất đúng.”

Dương Quế Lan và mấy ông bà già, lúc này nhìn thấy Cao Dương đang răng dạy và quở mắng Chung Lai Bình, giống như giáo viên đang răn đe học sinh, đều vô cùng kinh ngạc.

Chính vì vậy, Dương Quế Lan càng thêm kiên định quyết tâm tác hợp cho Cao Dương và Giang Uyển.

Mấy ông bà già cũng vây lấy Cao Dương tán thưởng, bàn luận sôi nổi.

“Cậu Cao Dương này thật lợi hại, thằng nhóc nhà tôi mà tài giỏi như cậu ấy thì tốt.”

“Phải đấy, người ta còn trẻ măng mà đã là tổng giám đốc doanh nghiệp, còn là cậu chủ của tập đoàn giáo ɖu͙ƈ Đằng Huy, không thể nào so bì được.”

“Nhìn lại người nào đó, đứng như thằng ngốc ở đó, vừa rồi còn khoác lác nữa, thật là vô liên sỉ.”

Đang nói, mấy ông bà già lại bắt đầu công kϊƈɦ Trần Bình.

Trần Bình cũng rất bất lực, chắc tên Chung Lai Bình này là kẻ ngốc, thế mà còn nhận nhầm người.

Thế nhưng không có cách nào khác, lẽ nào bây giờ mình xông tới giải thích? Vậy chắc chắn là tự lao đầu vào chỗ chết.

Mấy ông bà già ấy chắc sẽ đập chết mình mất.

Nhịn đi.

Cao Dương thấy dáng vẻ cay đắng của Trần Bình, trong lòng lạnh lùng cười thầm, bước đến mặt anh, vỗ lên vai anh, giả vờ an ủi nói: “Trần Bình, đừng nản lòng, cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày, anh cũng có thể được như tôi, tuy có thể là kiếp sau, thế nhưng ít nhất anh cũng đã có mục tiêu phấn đấu.”

Nói xong, Cao Dương không nhịn được mà bật cười thật lớn.

Mọi người cũng cười vang lên để lấy lòng.

Dương Quế Lan cũng không kìm được mà cười mấy tiếng, sự chán ghét đối với Trần Bình trong ánh mắt lại càng dâng lên.

Bà chưa từng đối xử với Trần Bình như là con rể của mình.

Lúc này Chung Lai Bình tiến lại gần, ngắt lời Cao Dương: “Tổng giám đốc Cao à, anh có rảnh không? Vừa hay anh Thái cũng ở đây, anh ấy muốn gặp anh, hay là chúng ta lên xe hẵng nói tiếp?”

Cao Dương ngây ra, đôi mắt sững sờ.

ahihi chứ, anh Thái lại là ai vậy? Tên Chung Lai Bình này rốt cuộc đang nói gì? “Anh Thái gì ở đây, tôi không quen, tôi là người mà ai cũng có thể gặp sao?”

Cao Dương có chút khó chịu, tên ngốc này không nhìn thấy mình đang tận hưởng sao? Vừa nói ra lời này, Chung Lai Bình bỗng ngây ra.

Không quen anh Thái? Trong lòng Chung Lai Bình ngờ vực, nhớ lại lúc vừa nãy mình gọi anh ta là cậu Trần.

Không phải là nhận lầm người rồi chứ..

Đúng lúc này, điện thoại của Chung Lai Bình nhận được một tin nhắn, là của Trịnh Thái gửi tới.

“Chung Lai Bình! ahihi nhà cậu, nhậm lầm người rồi! Người bên cạnh mới là cậu Trần!”

Rầm! Bỗng nhiên, trong đầu Chung Lai Bình phát ra tiếng ù ù, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, đồng tử thu nhỏ lại.

Vãi chưởng! Vậy mà mình lại nhận nhầm người thật! Chung Lai Bình cầm điện thoai, chăm chú nhìn khuôn mặt xám xịt của Trần Bình, mồ hôi lạnh trêи trán tuôn rơi.

Còn lúc này Cao Dương vẫn đang mỉa mai chỉ trích, cười nhạo Trần Bình.

Bốp! Chung Lai Bình tức giận, tiến lên cho Cao Dương đang nở nụ cười hèn hạ một cái tát thật mạnh vào miệng, mắng chửi: “CMM! Mày là cái thá gì chứ!”

Gần như trong phút chốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi điều này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.