Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 39: Chương 39: Mua một trăm chiếc trước




Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại đánh người? Mấy ông bà già đều kinh ngạc tới mức không nói nên lời, bao gồm cả Cao Dương, cũng ngây ra một lúc lâu, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mẹ nó! Chung Lai Bình! Mày điên rồi à, tại sao mày đánh bố mày?”

Cao Dương cực kỳ giận dữ, khuôn mặt đỏ lên, mất hết cả thể diện.

Vừa nãy còn nịnh bợ lấy lòng mình các kiểu mà sau đó đã cho mình một cái tát.

Lúc này Dương Quế Lan đã nhìn thấy Cao Dương bị đánh, bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, nhào lên đẩy Chung Lai Bình, mắng: “Anh điên rồi! Ai cho phép anh đánh Cao Dương của chúng tôi? Nếu hôm nay anh không đưa ra một câu trả lời thích đáng, chúng tôi sẽ chặn ở cửa công ty anh, và báo cảnh sát bắt anh!”

Lúc này trong lòng Chung Lai Bình cũng tức giận, đẩy Dương Quế Lan ngang ngược đanh đá ra, gào thét mắng chửi: “Cút ra! Một thằng trẻ ranh, dám mạo danh cậu Trần, ông đây đánh cậu ta còn nhẹ đấy! Nhìn chỉ muốn lột da rút gân!”

Lúc mắng những lời này, Chung Lai Bình không quên liếc mắt nhìn Trần Bình đang đứng bên cạnh.

Sau đó, cũng không thèm để ý tới lời kêu gào mắng chửi của mấy ông bà già, liền tiến đến trước mặt Trần Bình, khuôn mặt nở nụ cười lộ ra nếp nhăn cúi đầu khom lưng nói: “Xin lỗi cậu Trần, là tôi mắt mù, vậy mà lại nhận nhầm người, anh không sao chứ? Có cần tôi thay anh dạy dỗ tên có mắt như mù này không?”

Chung Lai Bình ý muốn nói Cao Dương.

Thấy vậy, mấy ông bà già xung quanh đang tức giận mắng chửi đồng thời cũng im lặng.

Cậu Trần? Chung Lai Bình điên thật rồi! Vậy mà lại xin lỗi một tên vô dụng, còn gọi cậu ta là cậu Trần, quả thực là sỉ nhục hai chữ này.

Cao Dương cũng cực kỳ giận dữ, cảm giác mình đã mất hết thể diện, gào lên: “Cái người họ Chung kia, CM nhà mày điên thật rồi sao! Cậu Trần cái quái gì chứ, anh ta tên là Trần Bình, là một tên vô lại làm nhân viên giao đồ ăn.

Mày biết vừa rồi mày đã làm gì không? Và mày biết bây giờ mày đang làm gì không?”

Mẹ nó! Trong lòng Cao Dương quả thực là sắp tức đến mức xịt khói đầu.

Lẽ nào tên Chung Lai Bình này là một thằng ngốc, vậy mà lại tôn kính với một tên vô lại.

Chung Lai Bình quay mặt lại, kéo thẳng vạt áo vest, lạnh lùng nói: “Bố mày làm gì thì cũng không cần mày phải lo, mà mày đấy, tên là Cao Dương nhỉ? Tại sao mày lại mạo danh cậu Trần?”

Mạo danh? Cao Dương thật sự là không hiểu gì, chỉ vào Trần Bình cười khinh bỉ: “Bố mày phải giả mạo thằng ngốc đấy? Mày cũng không biết xem lại sự thua kém giữa anh ta và tao! Một tên vô dụng, có tư cách gì mà đứng ở đây?”

Vừa dứt lời.

Chung Lai Bình tiến lên đấm vào mặt Cao Dương, đánh chảy máu mũi cậu ta.

Lúc này, đám người nhốn nháo.

Tên Chung Lai Bình này điên thật rồi! “Mẹ nó! Gã họ Chung kia, hôm nay mày chết chắc thật rồi! Nếu mày không xin lỗi tao, tao sẽ khiến mày biến mất khỏi Thành phố Thượng Giang!”

Cao Dương ôm mũi, máu chảy qua kẽ ngón tay, tức giận hét lên.

Dương Quế Lan đau lòng vội tìm khăn giấy bịt mũi cho Cao Dương, đồng thời cũng đẩy Chung Lai Bình ra, hét lên mắng chửi: “Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, bắt người này lại!”

Trong lòng Chung Lai Bình cực kỳ tức giận, cánh tay to lớn vung lên, định cho Dương Quế Lan một cái tát.

Mắt Dương Quế Lan đang trợn trừng, liền sợ hãi đến mức nhắm mắt lại ngay lúc đó.

Thế nhưng.

Bỗng nhiên một bàn tay to lớn khác nắm lấy cổ tay Chung Lai Bình, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Chung, đừng quá đáng, bà ấy là mẹ vợ tôi.”

Còn có thể là ai.

Đương nhiên là Trần Bình.

Anh đứng bên cạnh quả thực là không thể tiếp tục nhìn được nữa.

Tim Chung Lai Bình đập thình thịch, bỗng run rẩy, toàn thân lạnh toát.

Vãi chưởng! Vậy mà bà ta lại chính là mẹ vợ của cậu Trần.

Không phải chứ, tại sao mẹ vợ lại cứ nói giúp người ngoài? Không kịp nghĩ ngợi, Chung Lai Bình vội cúi người xin lỗi Trần Bình: “Xin lỗi cậu Trần, tôi..

tôi không biết.”

Lúc nói, thanh điệu của Chung Lai Bình cũng thay đổi, là kiểu rất hoảng sợ.

Bây giờ, ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tổng giám đốc Chung vừa chạy tới, rất sợ Trần Bình.

Lẽ nào, Chung Lai Bình trả lại tiền và nhà là vì Trần Bình? Mọi người đều đang nghi ngờ, bao gồm cả Dương Quế Lan, lúc này cũng tròn mắt ngây ra.

Từ lúc nào, thằng con rể vô dụng của mình, lại có bản lĩnh lớn như vậy? Trần Bình chỉ lạnh lùng liếc nhìn Chung Lai Bình, anh ta liền vội vàng quay đầu xin lỗi với Dương Quế Lan: “Dì Dương, xin lỗi, vừa rồi là do tôi đã quá lỗ mãng, tiền và nhà của dì tôi sẽ trả lại đầu tiên, tôi sẽ trả thêm 1 tỷ tiền lãi cho dì!”

Dương Quế Lan vốn còn đang tức giận, lúc này vừa nghe thấy tiền, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp, khuôn mặt không nén nổi nụ cười.

“Ây dà, tổng giám đốc Chung nói thật chứ, thật sự là được 1 tỷ tiền lãi sao?”

Dương Quế Lan là một người hám tiền, vừa nghe thấy có tiền, còn là 1 tỷ đồng, liền lập tức quên mất Cao Dương đứng sau.

Chung Lai Bình gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, dì đầu tư ở chỗ chúng tôi lâu như vậy, đương nhiên là có lãi.”

“Được thôi, tốt quá rồi, vậy bây giờ có thể lấy 1 tỷ đó không?”

Dương Quế Lan cười vui đến mức không ngậm được miệng lại.

Không đợi Chung Lai Bình trả lời, mấy ông bà già cũng hét lên: ‘Không được đâu tổng giám đốc Chung, chúng tôi cũng đã đầu tư rồi, chúng tôi có được trả lãi không? “ ”

Tại sao chỉ trả lãi cho một mình Dương Quế Lan chứ! “ ”

Tôi là người đầu tiên đã đầu tư vào công ty anh, không phải các anh nên trả tiền cho tôi đầu tiên sao? “ Đối mặt với sự nhốn nháo của mọi người, Chung Lai Bình cũng bất lực, tức giận hét lên:”

Các người làm gì vậy! Dì Dương là mẹ vợ của cậu Trần, tôi muốn trả tiền và trả lãi cho dì ấy trước, đó là chuyện của tôi, các người đứng sang bên cạnh đợi cho tôi! “ Tuy mọi người không phục thế nhưng cơn giận cũng đã bớt đi rất nhiều.

Suy cho cùng, có được trả tiền trả nhà hay không, vẫn phải đợi lệnh của tổng giám đốc Chung.

Cho nên, bọn họ cũng không dám làm quá lên.

Thế nhưng, bọn họ lại càng chán ghét và căm hận Trần Bình.

Đây chính là điểm chung của con người.

Bởi vì, bọn họ không có được nên oán hận.



Chuyện gì xảy ra vậy, không phải bảo là cậu Cao Dương đó giúp giải quyết vấn đề sao, sao bây giờ tôi lại thấy tổng giám đốc Chung đó tới chỗ Trần Bình vậy.

“ ”

Bây giờ chị mới nhận ra sao, cậu Trần Bình này rốt cuộc là người như thế nào vậy, không phải bảo là một tên vô lại sao? “ ”

Dương Quế Lan không đáng tin cậy, chị ta lừa chúng ta đấy.

“ Mấy ông bà già túm tụm lại, bắt đầu bàn tán sôi nổi, khuôn mặt chỉ toàn sự kinh ngạc và đố kỵ.

Dương Quế Lan cũng đã nhận ra, tổng giám đốc Chung đến là vì con rể của mình.

Cho nên, bà vội kéo Trần Bình sang bên cạnh, cười lấy lòng hỏi:”

Trần Bình, cậu quen tổng giám đốc Chung sao? “ Sự nhiệt tình này, thật sự là lần đầu tiên Trần Bình cảm nhận được.

Trần Bình vốn định nói sự thật, thế nhưng nghĩ ngợi rồi nói:”

Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con đâu có quen người nào như tổng giám đốc Chung, vừa rồi con gọi một cuộc điện thoại cho bạn học trong cơ chế của con, vừa hay cậu ấy cũng quản lý về mảng này, chắc là cậu ấy đã liên hệ và gây áp lực.

“ Dương Quế Lan vừa nghe thấy, cũng không hề nghi ngờ, gật đầu, thất vọng nói:”

Tôi đã biết ngay mà, tên vô dụng như cậu, sao có thể quen biết người như tổng giám đốc Chung.

“ Trần Bình chau mày.

Mẹ vợ mình trở mặt cũng quá nhanh nhỉ.



Thôi Thôi, tôi sẽ giải quyết những chuyện còn lại, cậu đừng nói nữa.

“Giọng nói của Dương Quế Lan lạnh lùng.

Bà sợ tên Trần Bình không biết điều lại nói sai điều gì rồi làm hỏng việc, hơn nữa, bà còn muốn ra oai trước mặt mấy người bạn thân thiết của mình.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Quế Lan liều kiêu ngạo quay đầu bước sang bên đó, chỉ trích Chung Lai Bình:”

Tổng giám đốc Chung à, tôi cảm thấy làm người phải có lương tâm, việc này anh không thể chỉ trả lãi cho tôi được, muốn trả lãi thì đương nhiên mọi người đều phải được trả lãi.

“ Thực ra, lúc nói lời này, Dương Quế Lan cũng vô cùng căng thẳng.

Suy cho cùng bà cũng không biết người bạn đó của Trần Bình có ghê gớm hay không, có thể đè bẹp Chung Lai Bình được không.

Đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ chau mày của Chung Lai Bình lúc này, bà càng thêm hồi hộp, thậm chí còn định sửa lại lời nói.

Ngộ nhỡ không được thì trả lãi cho phần của mình thôi cũng được.

Nhưng ai ngờ, Chung Lai Bình cũng chỉ chau mày, tiếp đó liền cười vui vẻ đồng ý:”

Dì Dương, dì nói đúng, làm người phải có lương tâm, như thế này đi, làm theo thỏa thuận ban đầu, đều trả lãi, bây giờ mọi người hãy đi đăng ký, lát nữa tôi sẽ bảo nhân viên đến ngân hàng rút tiền.

“ Sự yên tĩnh trong vài giây, sau đó là nhảy nhót reo mừng.



Cảm ơn tổng giám đốc Chung, cảm ơn Nhất Bản Vạn Lợi.

“ ”

Chị Quế Lan, chị thật lợi hại, lần này may mà có chị và con rể.

“ ”

Chị Quế Lan, có phải chị đã giấu chúng tôi chuyện gì không, không phải chị nói Trần Bình nhà chị vô dụng hay sao? “ Bỗng chốc, mấy ông bà già lại a dua nịnh hót đủ kiểu, khiến cho Dương Quế Lan cảm thấy mình như thể đang trêи mây.

Đặc biệt là hỏi tới Trần Bình, Dương Quế Lan không hề ngại ngùng mà nói dối:”

Ây dà có gì đâu, thực ra Trần Bình nhà tôi cũng tàm tạm, ngày trước có quen biết với tổng giám đốc Chung.

“ Thấy bà nói vậy, mọi người càng không ngừng nịnh bợ, điều đó khiến Dương Quế Lan đầu tiên trong đời cảm thấy hãnh diện như thế này.

Còn Cao Dương liền bị mọi người ngó lơ, chán chường tức giận lườm Trần Bình vài lần, sau đó lặng lẽ tức tối chuồn khỏi.

Mất mặt quá đi! Vậy mà đã bị Trần Bình vượt mặt.

Tên ngốc đó, vậy mà cũng có quan hệ.

Vừa lên xe, cậu ta đã giận dữ gọi một cuộc điện thoại cho bố mình:”

Bố, rốt cuộc là bố có giúp con hay không? “ ”

Hỏi cái gì mà hỏi! Con cút về đây cho ta, đừng làm càn.

Vài ngày nữa là tiệc rượu của tập đoàn Quốc Hoa, mau chóng quay về chuẩn bị.

“Đầu dây bên kia là lời trách móc giận dữ của Cao Chí Cương.

Ngắt điện thoại, Cao Dương tức giận đập lên vô lăng, hung dữ lườm Trần Bình qua cửa kính xe:”

Trần Bình, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! “ Mọi chuyện đã được giải quyết, lúc Dương Quế Lan về nhà, còn cảnh cáo Trần Bình:”

Chuyện hôm nay cậu phải giữ kín bí mật cho tôi biết chưa? Nếu không thì tôi sẽ bảo Uyển Nhi ly hôn với cậu! Còn cả, lần sau hãy đưa tôi đi gặp người bạn đó cảu cậu, tôi phải trực tiếp cảm ơn người ta.

“ Thực ra trong lòng Dương Quế Lan đã suy tính kỹ, tìm người dự bị cho vị trí con rể tương lai, thêm một người cũng không thừa.

Bà sẽ không vì chuyện hôm nay mà thay đổi cách nhìn về Trần Bình.

Kẻ vô dụng mãi mãi là kẻ vô dụng.

Trần Bình bất lực đành đồng ý.

Đợi sau khi mọi người rời đi, anh mới cùng Chung Lai Bình bước vào một chiếc Mercedes-Benz.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng ở cổng công ty giao đồ ăn Chạy Chân.

Vừa đến cổng công ty, đã nhìn thấy Tô Tình bế Mễ Lạp, đang chơi đùa với con bé.

Người phụ nữa Tô Tình này không chỉ rất dịu dàng tinh tế, còn có thể nhìn ra, Tô Tình rất thích Mễ Lạp.

Đặc biệt là hôm nay Tô Tình mặc một bộ váy bó eo ôm hông màu đỏ, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc bởi một lớp tất ren màu đen mỏng manh, mái tóc xoăn dài xõa ra phía sau, toát lên sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.



Tổng giám đốc Trần, anh đã tới.

“Tô Tình nhìn thấy Trần Bình, vội bế Mễ Lạp bước tới, khuôn mặt vui vẻ.



Bố “.

Mễ Lạp giang rộng đôi tay, nở nụ cười vui vẻ đòi ôm.

Trần Bình đón lấy, chơi đùa với Mễ Lạp một lát hỏi:”

Mọi chuyện đã giải quyết thế nào rồi? “ ”

Đã hẹn trước rồi, bây giờ có thể đến lấy xe.

“Tô Tình trả lời, sau đó lại do dự hỏi:”

Tổng giám đốc Trần, anh thật sự muốn đổi hết toàn bộ xe của công ty chúng ta thành Harley? Vậy phải tiêu tốn mấy trăm tỷ đấy.

“ Trần Bình cười, chọc Mễ Lạp cười, nói:”

Đổi, đổi hết tất cả.

“ Rất nhanh sau đó, Tô Tình lái Volkswagen đưa Trần Bình đến cửa hàng độc quyền Harley ở đường Phong Lâm.

Trần Bình bước vào cửa hàng trước, Tô Tình đi đỗ xe.

Vừa bước vào, một giọng nói ngọt ngào vang lên.



Xin chào, anh đến ngắm xe sao? Vừa ý loại nào, tôi có thể giúp anh giới thiệu qua, đây là chiếc Cruiser Harley fxdrt114 mẫu mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi, bây giờ đang được bán với giá ưu đãi hơn 1 tỷ đồng.

“ Nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng có thân hình nóng bỏng, bộ ngực nảy nở, làn da trắng nõn nà, đeo cặp kính gọng đen, khuôn mặt nở nụ cười đã bước đến phía trước Trần Bình.



Ừm, cửa hàng các cô có bao nhiêu chiếc? “Trần Bình hỏi.



Bao nhiêu chiếc? “ Nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng ngây ra một lúc, bao nhiêu chiếc là có ý gì? Thấy sắc mặt cô hơi ngây ra, Trần Bình vội giải thích:”

Là như thế này, tôi rất thích Harley, cho nên, tôi định mua một trăm chiếc để làm xe chuyên dụng cho nhân viên công ty chúng tôi.”

Thích Harley.

Cho nên mua một trăm chiếc, để làm xe chuyên dụng cho nhân viên công ty.

Ý gì vậy? Là đại gia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.