“Tin tức mà chúng ta có được gần đây chính là bọn họ đã gia nhập vào Càn Khôn đúng không? Hình như tôi nhớ đã từng nghe nói tới chuyện lần lượt có rất nhiều người phụ trách tông môn và gia tộc đều mất đi một cảnh giới lớn!" Úy Trì Văn Thanh liên kết tất cả sự việc lại, sau đó nhìn về phía Trần Bình mà có chút hoảng hốt. Trần Bình thông minh đến thế nào, anh hiển nhiên cũng hiểu được ý của đối phương. “Cô đang nói muốn gia nhập vào Càn Khôn thì nhất định phải dâng hiến một cảnh giới lớn mới được đúng không?”
Lời nói của Trần Bình khiến tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì Càn Khôn hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra một cao thủ siêu cấp. Sự chênh lệch giữa khu vực thứ nhất và Bán Bộ Bỉ Ngạn không nhỏ.
Nên nguyên lực khi rớt từ Bán Bộ Bỉ Ngạn xuống khu vực thứ bảy, có thề bồi dưỡng ra mấy chục, thậm chí là cả trăm cao thủ khu vực thứ nhất. Trong lòng Trần Bình trở nên vô cùng rối rắm, nếu Càn Khôn thật sự dựa vào loại phương pháp này để sản xuất hàng loạt cao thủ, vậy thì trong khoảng thời gian này bọn họ đã gần như vô địch rồi. Anh hiểu rất rõ hiện tại mình muốn đấu tay đôi với Càn Khôn, trên cơ bản là chuyện không có khả năng.
Tuy anh đã là cao thủ khu vực thứ bảy sơ kỳ, nhưng muốn đối chiến với Càn Khôn thì lại rất khó. Chỉ có thể nâng cao thực lực của mình một cách điên cuồng, đề thuộc hạ của mình trở nên nhiều giống như của Càn Khôn, thì mới có thể hoàn toàn dẹp yên chuyện này. Mọi người đều tự mang theo tâm sự trở về biệt thự.
Sư Chấn Thiên và mọi người cũng không nhàn rỗi, mà nhanh chóng bận rộn cả lên. Tuy rằng Trần Bình không biết bọn họ đang bận những chuyện gì, nhưng anh vẫn cảm thấy đám người này có bí mật. Ngay khi bọn họ vừa trở về biệt thự thì Giang Uyển cũng tiến lại gần với sự vui vẻ tràn đầy trong lòng. “Trước đó em có ra ngoài một chuyến, trong lúc đi mua đồ ăn có gặp được một đôi bạn nhỏ song sinh." Trên gương mặt của cô mang theo nụ cười xán lạn, chia sẻ với chồng về những chuyện đã nghe và nhìn thấy ngày hôm nay. Nghe thấy lời nói của Giang Uyển, Trần Bình cũng hứng thú.
Anh cũng rất tò mò, sau khi Giang Uyển gặp được đôi song sinh này thì sẽ xảy ra chuyện gì? “Hai đứa trẻ đó vốn là trẻ mồ côi, chạy ra khỏi một viện phúc lợi cách đây rất xa, nghe nói viện phúc lợi đó đã bị người ta tiến hành di dời rồi.
Nếu hai đứa nhỏ này không chạy đi, thì chỉ có thể bị người ta bán cho kẻ buôn người mà thôi!”
Nói đến đây, trên gương mặt Giang Uyền lóe lên vẻ giận dữ. Cô thân là một người làm mẹ, nên trong lòng rất ghét loại buôn người ghê tởm này. “Em đã kiểm chứng rồi, hai đứa trẻ này quả thực là trẻ lang thang.
Em thấy hai đứa đáng thương, cho nên đã dẫn thẳng về nhà, tìm viện trường mở một phòng, rồi nuôi dưỡng ở trong phòng đó."