Nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của đám người này, Trần Bình cũng cảm thấy có chút nghỉ ngờ. “Sao đấy? Tại sao ra ngoài một chuyến mà mọi người đều trở nên thần bí như vậy?”
Trần Bình liếc mắt nhìn mọi người phía sau mà có chút nghi ngờ, phát hiện ra bên ngoài còn có mười mấy bạn nhỏ đang đứng nữa.
Quần áo mà những đứa trẻ này mặc trên người đều rất rách nát, vừa nhìn đã biết không phải là người xuất thân từ gia đình giàu có gì.
Hơn nữa hình như trên ngực áo của các em còn có cùng một ký hiệu, hẳn là cùng đến từ một nơi. “Cô nói đi!" Gia Cát Thanh Phong trực tiếp duỗi tay chọc vào người Nặc Nhất. “Anh đi qua mà nói, mắc gì kêu tôi nói?”
Nặc Nhất không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt lúng túng, rồi chọt vào Sư Chấn Thiên ở bên cạnh. “Đây là chủ ý của Sư Chấn Thiên! Vậy đề Sư Chấn Thiên lên nói đi!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng ngời, bọn họ nhìn Sự Chấn Thiên, đợi anh ta nói ra sự thật cho Trần Bình biết. Nhìn thấy bộ dáng kinh hồn bạt vía của đám người Gia Cát Thanh Phong, Sư Chấn Thiên nhún vai một cách thờ ơ.
Anh ta hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì không ổn. “Nhìn bộ dáng sợ hãi của đám người này đi, tôi nói, tôi nói!”
Nói xong câu này, anh ta trực tiếp đi tới trước mặt Trần Bình, trên gương mặt lộ ra vẻ hơi lấy lòng. “Lão đại, chuyện này nói ra rất dài, tôi cảm thấy người dưới tay cậu thật sự quá ít, hoàn toàn không có cách nào tạo thành một thế lực cỡ lớn được, cho nên tôi đã quyết định giúp cậu mở rộng thể lực! Giờ đã quá muộn để bắt những đứa trẻ tầm hai, ba, năm tuổi tới để bồi dưỡng rồi, cho nên tôi đã đi tìm một đám trẻ khá có thiên phú ở cô nhỉ viện tới giúp cậu rồi đây!”
Sư Chấn Thiên giải thích suy nghĩ của mình một cách nghiêm túc, trong quan điểm của anh ta, những việc này vô cùng hợp lý. Anh ta vốn là yêu thú, rất hiển nhiên trong thế giới của yêu thú, có chủng tộc mạnh mẽ là điều quan trọng nhất. Khi bọn họ không cách nào có được một thế lực khổng lồ, thì bọn họ sẽ không ngừng đào tạo thế hệ sau.
Đối với con người mà nói, muốn điên cuồng đào tạo những thế hệ sau, để đạt được hiệu quả tăng cường thế lực là chuyện không có khả năng.
Thời gian mà phụ nữ nhân loại mang thai vừa lâu, hơn nữa lại vừa không có cách nào sinh sản hàng loạt. Cho nên rối rắm thật lâu, anh ta mới quyết định giúp Trần Bình đi nhận nuôi một đám trẻ con, tin rằng đám trẻ này nhất định có thể phát huy tác dụng quan trọng đối với Trần Bình. Nghe được lời nói của đối phương, trên gương mặt của Trần Bình lộ ra vẻ hài lòng, thực ra anh cũng đang có ý này.
Cùng lúc hai anh em song sinh này cầu xin mình nhận các em, thì Trần Bình đã có suy nghĩ xây dựng thế lực nhỉ đồng thuộc về riêng mình rồi.
Chỉ có điều anh còn chưa kịp hành động, thì Sư Chấn Thiên đã giúp mình hoàn thành suy nghĩ này trước. “Rất không tệ, toàn bộ hành động này của anh giống y như tôi suy nghĩ vậy, tôi đang chuẩn bị đi tìm mấy đứa trẻ về để đào tạo đây!"