Sư Chấn Thiên cẩn thận suy đoán, muốn xin sự đồng ý của Trân Bình.
“Làm sao tên đó có khả năng gợi ý phương hướng cho chúng ta được chứ? Theo tôi thấy thì phần lớn tên đó đang muốn dụ chúng ta mắc câu, chắc hẳn đã đặt một cái bẫy và đợi chúng ta chui vào”
Trân Bình giống một nhà thông thái vừa nhìn đã hiểu thấu tất cả, anh nói một cách cực kỳ bình tính.
Nghe được lời này, trên gương mặt của Sư Chấn Thiên lóe lên vẻ nghi ngờ.
Anh ta thực sự không cảm giác được đây là một cái bẫy.
“Nhưng chúng ta đều nhìn thấy nó bay ra từ nơi đó mà?”
Sư Chấn Thiên nhíu mày, vẫn cảm thấy con chim thối đó có rất nhiều bí mật.
Trân Bình lắc đầu: “Nếu nó đã là thần thú chuyên bảo vệ bí bảo, vậy nó chắc chăn sẽ không cách xa thứ mà mình phải bảo vệ.
Nếu nó đã muốn bay về một phía, thậm chí bộ dáng còn tỏ ra rất sốt ruột, điều đó chứng minh nó muốn lừa chúng ta”
Trần Bình mở miệng đáp một cách bình tĩnh.
Nghe được lời này, Sư Chấn Thiên lộ ra vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Có lẽ tất cả những chuyện này thật sự giỡng như Trần Bình đã nói, tất cả đều chỉ là âm mưu của con chim thối đó mà thôi.
“Rốt cuộc có phải là thật hay không, chúng ta cứ thử một chút là biết liền ”
Trân Bình cười khà khà, rồi đi về phía một cái hang trong số đó.
Nơi này có vô số hang động, thoạt nhìn đều rất khủng khiếp.
Sư Chấn Thiên cũng không biết tại sao Trân Bình lại muốn chọn cái hang này nữa.
Nhưng ngay khi anh ta cho rằng Trần Bình sẽ tiến vào trong hang thì chỉ thấy anh nghiêng trái nghiêng phải một cách tùy ý ở cửa động một hồi, hình như không có ý định tiến vào.
Tuy động tác của anh trông có vẻ hơi kỳ quái, nhưng Sư Chấn Thiên cũng rất hiểu chuyện mà không hề hỏi gì.
Mỗi một cửa động, Trân Bình đều đi qua một lân, anh cảm nhận xem trong động có nguyên khí dao động hay không.
Khả năng cảm nhận của anh tốt hơn người bình thường quá nhiều, cho nên cho dù cách cửa động thì vẫn có thể cảm giác dược nguyên khí của bí bảo đang dao động.
Qua mấy cửa động, Trân Bình vẫn không cảm giác được một chút nguyên khí dao động nào, cho đến khi qua một cửa động trong số đó, anh mới cảm giác được có chút không được thích hợp cho lắm.
Anh phát hiện ra nguyên khí tản ra như có như không ở cửa động này.
Tuy dao động không mạnh, nhưng vẫn bị sự nhạy bén của Trân Bình bắt được.
Anh rất nhạy cảm đi tới trước hang núi, vừa định đi sâu vào trong đó, thì đột nhiên một con chim từ xa bay tới, trực tiếp chặn trước mặt anh.
Nhìn thấy con chim này, trong lòng anh lại càng chắc chắn bí bảo nhất định đang nằm trong đó.
Sư Chấn Thiên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, anh ta chỉ biết kẻ thù truyên kiếp của mình đã xuất hiện rồi, tiếp theo nhất định phải đối phó với con chim thối đó.
- ------------------